Mười người mặc âu phục của nhân viên hành chính của Las Vegas vây quanh một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám.
Người phụ nữ này có dáng người cao gần một mét bảy, là tiêu chuẩn của người mẫu, mà trên người, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, lại thêm gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, mang theo hương vị của nữ tổng giám đốc bá đạo.
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Chẳng qua vẻ mặt của cô ta tràn đầy lạnh lùng, mang theo phong phạm của vương giả không giận tự uy, đoán chừng đàn ông bình thường, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn cô ta cũng không có.
Mà nhìn kỹ thì gương mặt của cô ta và Thôi Văn Triết có năm, sáu phần tương tự.
Người đi theo bên cạnh cô ta đều có dáng vẻ rất cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cả căn phòng bởi vì sự xuất hiện của cô ta mà hô hấp có mấy phần khó khăn, giờ phút này đây, mỗi người đều có vẻ mặt vô cùng khó coi, cầm như hến.
Hiển nhiên tất cả bọn họ đều không nghĩ đến chỉ là một việc nhỏ mà lại rước một vị đại thần đến đây.
Đầu tiên Thôi Văn Triết hơi sững sờ, sau đó vô thức nói. “Chị à, sao chị lại tới đây thế?”
Người tới là cô cả nhà họ Thôi, Thôi Nhã Tuyết. “Biết em làm loạn, chị có thể không đến đây được sao?”
Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lạnh lẽo đến cực hạn, vừa đi vào đã bắt đầu lớn tiếng quát Thôi Văn Triết. “Em lớn như thế rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chẳng lẽ trong lòng em không biết ư?” “Tuy nhà họ Thôi chúng ta ở Las Vegas này là người vị trí đứng đầu, nhưng chị đã sớm nói với em rồi, nhà họ Thôi chúng ta ở vị trí này càng giống như đi trên băng mỏng, cần làm việc theo pháp luật” “Là ai cho em cái quyền lấy danh nghĩa của nhà họ Thôi ra ngoài làm xằng làm bậy hả?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Rõ ràng đối với người chị gái này, Thôi Văn Triết rất e sợ, lúc này đây anh ta nhanh chóng lên tiếng giải thích. “Chị, em không có “Câm miệng.” “Chuyện ngày hôm qua chị còn chưa nói, hiện tại em chạy đến cục cảnh sát để làm loạn mà còn nói không có.
Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết tỏ ra rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn qua Thôi Văn Triết, sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng hừ một tiếng, “Bùi Nguyễn Minh đúng không?” “Tuy tôi không biết anh từ đầu đến, thế nhưng chuyện xảy ra trong hai ngày nay, tôi đã rất rõ ràng. “Hôm qua anh và Hòa Trạch Bình phát sinh xung đột, là em trai tôi giúp anh áp trận” “Hôm nay anh đánh người, còn đánh lén cảnh sát nữa, bị Hòa Ngọc Lân tố cáo bắt vào cục cảnh sát, lại muốn em trai tôi tới nộp tiền bảo lãnh cho anh?” “Tôi nói cho anh biết, tuy tôi không biết anh có suy nghĩ gì, có tâm tư gì, nhưng anh lặp đi lặp lại nhiều lần coi nhà họ Thôi là vũ khí để sử dụng, anh nghĩ cũng đừng nghĩ” “Lần đầu tiên tôi cảnh cáo anh, cũng là một lần cuối cảnh cáo anh.” “Người em trai này của tôi không phải là chó săn của anh, chuyện của anh, anh tự mình giải quyết đi” “Anh đừng có hại người hại mình.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ba vất vả lắm mới đưa Thôi Văn Triết đến Đường Dao Doanh, sau khi đi ra đã trở thành nhân vật lớn, không còn là cậu ấm quần là áo lượt nữa.
Thế nhưng một thằng cha không biết từ đầu chạy tới kia, chỉ mới hai ngày mà thôi, thiếu chút nữa đã kéo thằng em trai bảo bối của mình xuống nước.
Vào lúc này Thôi Nhã Tuyết chỉ ước có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa cô ta thân là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát Las Vegas, trong mắt không chứa nổi hạt cát, cô ta không thể trơ mắt nhìn em trai vì một thằng cha không biết từ đầu chui ra làm việc hủy hoại luật pháp.
Bùi Nguyễn Minh ý tứ sâu xa nhìn qua Thôi Văn Triết.
Xem ra thằng nhóc này còn nhớ rõ giới luật của Đường Dao Doanh, không tiết lộ thân phận của anh cho bất kỳ ai, bao gồm cả chị gái anh ta.
Chẳng qua hiện tại chính mình trở thành bạn xấu của Thôi Văn Triết?
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyễn Minh cười nói. “Cô Thôi, có lẽ cô đã hiểu lầm rồi, tôi tìm Văn Triết tới không phải vì bảo cậu ta hủy hoại luật pháp, ngược lại tôi hy vọng cậu ta nhìn qua, để cục cảnh sát làm theo lẽ phải, mà không phải để cho người ta tùy tiện vu oan hãm hại cho tôi.”