“Cậu chủ Quách, trái đất tròn sẽ có ngày gặp lại. “Anh và tôi có duyên gặp mặt ở đây như vậy, thì uống một chút”
Bùi Nguyễn Minh đặt chai Louis XIII còn hơn nửa trước mặt Quách Tuấn Anh, cười tít mắt nói: “Anh uống, tôi tùy ý. Sau khi nói xong, Bùi Nguyễn Minh làm bộ nâng chén rượu lên, rót rượu lên trên đất.
Sau đó anh cứ híp mắt nhìn Quách Tuấn Anh như vậy, cười mà như không cười, vẻ mặt lạnh nhạt.
Một đám người ở xung quanh đều trợn mắt há miệng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người hung hãn trước mặt Quách Tuấn Anh tới mức này.
Cái gì mà anh uống, tôi tùy ý?
Nếu hành vi việc làm của Quách Tuấn Anh vừa rồi hung hãn, như vậy hành vi việc làm của Bùi Nguyên Minh lúc này, càng thêm hung hãn hơn Quách Tuấn Anh.
Đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng không nghe thấy ba chữ thế tử Minh, cả đám nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh, căn bản không tin vậy mà anh dám nói ra những lời như vậy trước mặt Quách Tuấn Anh.
Phải biết rằng, người này là Quách Tuấn Anh đấy! Một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, người thừa kế của nhà họ Quách ở Cảng Thành!
Ở Cảng Thành này, cho dù là người đứng đầu đều phải nể mặt Quách Tuấn Anh vài phần.
Ở Las Vegas, anh ta chỉ mới báo tên tuổi thì đổ vương cũng phải mời anh ta ăn cơm!
Nhưng mà đối mặt với người như vậy, vậy mà Bùi Nguyễn Minh lại có thái độ như thế?
Anh không sợ bị Quách Tuấn Anh tát bay sao?
Mà lúc này Hòa Trạch Bình cũng bị thái độ hung hãn của Bùi Nguyên Minh làm cho nở nụ cười lạnh. Theo ý anh ta, loại người như Bùi Nguyên Minh không có biện pháp nhận thức chính xác thân phận địa vị của mình. Lúc này Hòa Trạch Bình không nhịn được cười mỉa nói: “Họ Bùi, anh là cái thá gì?” “Còn bảo anh Quách uống rượu sao?” “Đầu óc anh bị nước vào à?” “Tôi cảm thấy, anh quỳ xuống đất liếm sạch rượu còn nghe được, anh... “Bốp...
Còn chưa dứt lời, Quách Tuấn Anh đã trở tay tát bốp một cái, trực tiếp đánh bay Hòa Trạch Bình.
Thân thể Hòa Trạch Bình bay ngược về sau, lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, che mặt khó có thể tin nói: “Anh Quách, anh tát tôi làm gì?”
Đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Anh Quách bị làm sao vậy? Đánh người một nhà làm gì?
Hòa Trạch Bình còn tưởng mình quấy rầy hứng trí của Quách Tuấn Anh, lúc này nhanh chóng nói: “Anh Quách, tên này quá làm ra vẻ, tôi vẫn luôn không nhìn nổi nữa... “Tôi..” “Am I!”
Quách Tuấn Anh lạnh lùng quát một tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Nghe ra được tức giận trong lời nói của Quách Tuấn
Anh, Hòa Trạch Bình không dám tiếp tục mở miệng nữa. Đối với cậu chủ Cảng Thành này, anh ta e ngại từ tận đáy lòng.
Trái lại Bùi Nguyễn Minh tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng này, vươn tay gõ lên mặt bàn, nói: “Anh Quách, cậu ba Hòa đây là quan tâm anh, nói lên hai người anh em tình thậm mà!” “Nếu anh không muốn uống, hoàn toàn có thể không uống, tôi cũng sẽ thông cảm cho anh. “Chẳng qua chuyện tối nay, e rằng sẽ không để yên!” Khi nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh đứng dậy, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Quách Tuấn Anh.
Động tác này khiến mí mắt không ít người giật giật. Khi nào thì, có người dám vỗ mặt Quách Tuấn Anh như vậy?
Khóe mắt Quách Tuấn Anh giật giật, thân phận của Bùi
Nguyễn Minh, năng lực của Bùi Nguyên Minh, cường thể của Bùi Nguyễn Minh, khiến anh ta căn bản không nhìn thấu người trước mắt. Lúc này, anh ta tự nhận không có bản lĩnh đấu với Bùi Nguyên Minh, lập tức nghiến răng một cái, cầm lấy chai rượu uống vào. “Ung uc ung urc...”
Nhìn thấy Quách Tuấn Anh há miệng uống rượu, tất cả mọi người đều kinh hãi, cả đảm hoàn toàn há hốc miệng. Cảnh tượng tuyệt đối không có khả năng xảy ra, vậy mà đã xảy ra...