Đây là người sao? Còn trẻ tuổi, đã có thân thủ như vậy, đúng là vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt người đàn ông mặt chữ điền tràn đầy kiêng kỵ. Chẳng trách lúc chủ nhân giao nhiệm vụ cho anh ta cẩn thận như vậy, một kích không trúng thì chạy xa ngàn dặm. Đảng sợ, vô cùng đáng sợ! Đây là đánh giá của người đàn ông mặt chữ điền đối với Bùi Nguyễn Minh lúc này. Nhưng mà không đợi anh ta nói gì, Bùi Nguyên Minh đã đạp ngã một người đàn ông có ý đồ chặn đường lên trên đất. Trong nhà, ngoại trừ Thanh Linh ra, chỉ còn lại bốn người đứng phía sau người đàn ông mặt chữ điền. “Bùi Nguyễn Minh! Anh lợi hại!”. Người đàn ông mặt chữ điền đánh giá Bùi Nguyễn Minh từ trên xuống dưới. “Tôi thừa nhận tôi không phải là đối thủ của anh”. “Nhưng mà kết cục hôm nay của anh đã định sẵn rồi!”
Khi nói chuyện, người đàn ông mặt chữ điền lùi về sau ba bước, trực tiếp kéo Thanh Linh lên, lại cởi che mắt của Thanh Linh ra, lạnh lùng nói với Bùi Nguyên Minh: “Anh Bùi, tự đánh gãy hai tay, bó tay chịu trói, nếu không tôi giết bà ta!”. | Cởi bịt mắt ra, trên cổ có một con dao, Thanh Linh lập tức giật mình tỉnh táo lại.
Đợi nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh đứng trước mặt mình, bà ta lập tức mở miệng: “Bùi Nguyễn Minh, cậu nhanh phế bỏ hai tay của mình, nhanh lên!”
“Phể bỏ hai tay, quỳ xuống, đừng khiến các vị anh hùng tức giận!”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, thậm chí không thèm nhìn thẳng Thanh Linh, mà thản nhiên nhặt một con dao bổ dưa hấu lên, chậm rãi vung màu tươi trên con dao đi. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Động tác của Bùi Nguyễn Minh khiến vẻ mặt Thanh Linh kích động “Đúng vậy đúng vậy, dùng dao của cậu tự chặt hai tay đi!” “Chỉ cần chặt hai tay của mình, cậu sẽ là con rể tốt của tôi“.
| Bùi Nguyễn Minh cười nhạo một tiếng, tầm mắt nhìn về phía người đàn ông mặt chữ điền, lạnh nhạt nói: “Anh cảm thấy, tôi sẽ | vì người phụ nữ này mà phế bỏ hai tay mình sao?”
Đôi mắt người đàn ông mặt chữ điền hơi run run: “Họ Bùi kia, bớt nói linh tinh đi, tôi đếm tới mười, anh không phế bỏ hai tay mình, tôi sẽ giết mẹ vợ anh!”
Sau khi anh ta nói xong, bốn thuộc hạ còn lại của anh ta rút súng ra, trực tiếp mở chốt an toàn, đằng đằng sát khí nhằm ngay Bùi Nguyễn Minh và Thanh Linh.
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng. Nhưng Thanh Linh lại bị dọa sợ toàn thân như nhũn ra: “Bùi Nguyên Minh, tên phế vật này tên ăn cơm nhão nhà chúng tôi!” “Không phải là cậu tới cứu tôi à?”. “Vì tôi có thể sống, cậu tự chém hai tay mình có làm sao?” “Cho dù lấy mạng của cậu đổi cho bà đây, cậu cũng có thể không nhíu mày!”
“Cậu đừng quên, cậu ăn chùa uống chùa ở nhà họ Trịnh ba năm, nếu không phải lúc trước tôi tốt bụng giao con gái tôi cho cậu, cậu đã sớm chết đói!”.
“Hơn nữa tôi vì cậu mới bị bắt cóc, nếu tôi xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy cậu không làm... Tôi thất vọng? Không làm... Con gái tôi thất vọng? Không làm... Nhà họ Trịnh thất vọng sao?”
Lúc này Thanh Linh vô cùng bực bội, mấy ngày nay bà ta chịu khổ cả đời này chưa từng chịu. Bà ta không dám nổi bão với đám người bắt cóc, nhưng không ngại phát tiết lên đầu Bùi Nguyễn Minh.
Dù sao dưới cái nhìn của Thanh Linh, Bùi Nguyên Minh có thể có được mọi thứ như bây giờ, đi tới bước hôm nay đều vì ăn cơm nhão của con gái mình.
Nếu không có con gái bảo bối của mình, Bùi Nguyên Minh ngay cả rắm cũng không phải.
“Mẹ thực sự nghĩ rằng, con tự phế bỏ hại tay mình, mẹ có thể còn sống sao?” Giọng điệu của Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt nhìn Thanh Linh: “Mẹ đã sống mấy chục năm, chẳng lẽ mẹ không biết từ lúc mẹ cởi bịt mắt ra, bọn họ nhất định sẽ giết mẹ sao?”
“Chuyện này.”
Thanh Linh không phải kẻ ngốc thật, nhưng mà rất nhanh bà ta không ngừng quát mắng: “Tôi mặc kệ, cậu nhanh chém tay mình đi!”
“Chém, bà đây còn có một con đường sống!” “Không chém, bà đây nhất định phải chết!”