Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2377: Chương 2377




Ngay lúc vẻ mặt Thanh Owen oán hận, Trần Thái Tùng bạn lâu năm ngồi đối diện anh ta vừa châm xì gà, vừa thản nhiên nói: “Owen, theo tôi, tính tình anh quá dè dặt cẩn thận rồi”

“Không phải chỉ giết một tên Bùi Nguyên Minh, một hộ ngoại lai mà thôi à”. “Thể lực của anh ta ở trong biên giới lớn tới mấy, bối cảnh kinh người thì thế nào?” “Chỉ cần chúng ta nguyện ý, cử động ngón tay cũng có thể giết chết anh ta!” “Lúc trước không động vào anh ta, đơn thuần là vì không muốn mà thôi.” “Bây giờ..”

Nói tới đây, Trần Thái Tùng lấy một xấp văn kiện ra để trước mặt Thanh Owen, mỉm cười nói: “Lúc anh được gọi đến hỏi chuyện, tôi đã thuê một đám lính xuất ngũ của nước Mỹ đang lang thang ở vùng Tam Giác Vàng đi trừng trị tên Bùi Nguyên Minh kia rồi”

“Không lâu sau nữa, hẳn là sẽ có tin tức tốt truyền tới thôi.” “Cái gì?”.

Thanh Owen vốn có vẻ mặt bình tĩnh lập tức thay đổi sắc mặt: “Anh phải người đi giết Bùi Nguyễn Minh rồi hả?”.

“Đi rồi, năm mươi binh sĩ xuất ngũ của nước Mỹ, tôi còn vận dụng quan hệ lấy thuốc nổ và khẩu súng tới” . truyện teen hay

“Anh yên tâm đi, mọi chuyện đều không tra ra được chứng cứ gì đâu” “Tôi không tin không giết chết được tên Bùi Nguyên Minh kia!”.

“Khốn nạn! Anh phải người còn chưa tính, vì sao anh muốn thuê binh sĩ xuất ngũ của nước Mỹ?” Thanh Owen giận tím mặt: “Anh đây là muốn đẩy tôi lên lửa nướng sao?”

“Cho dù anh ta sống hay chết, mọi người đều sẽ đẩy hết chuyện này lên trên người tôi”.

“Bình tĩnh, Owen, không phải tôi nói với anh rồi sao, xuất ngoại chưa được mấy năm, sao học được tác phong vội vàng xao động của phái chủ chiến nước Mỹ rồi, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, mỗi lần gặp chuyện phải bình tĩnh”

Trần Thái Tùng hút xì gà, vẻ mặt rét lạnh.

“Bùi Nguyên Minh chẳng những vẻ mặt tôi, còn khiến tàu Thiên Khải của anh bị niêm phong, cầm mấy trăm nghìn tỷ của anh!”.

“Người như vậy không giết chết, lưu giữ anh ta về nhà ăn tết sao?”

“Anh yên tâm đi, Cảng Thành và Las Vegas đều là địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều có thể dẹp yên”.

“Sẽ không để cậu chủ Thanh anh bị người ta lôi ra chịu trách nhiệm”

Anh thì biết cái gì!”.

Thanh Owen đứng bật dậy, nắm lấy áo Trần Thái Tùng quát: “Trần Thái Tùng, đầu óc của anh bị nước vào rồi có phải không?”

“Anh không thấy tên ngu ngốc Hòa Khải Chính kia đã bị nhốt vào sao?” “Vậy mà bây giờ anh không nói với tôi một tiếng đã bảo người ra tay?” “Còn ra tay ở nơi là sân bay?”. “Anh sợ thế lực khác không biết à?”. “Chuyện lớn như vậy, cho dù muốn đè ép xuống cũng không đè ép được.” “Nói không chừng ngay cả chính phủ Đại Hạ cũng sẽ chú ý tới” “Mà tôi sẽ là người bị tình nghi ra tay lớn nhất, anh đây là hố chết tôi đấy!”

Vẻ mặt thay đổi một lát xong, Thanh Owen đá đống tài liệu rơi xuống đất, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

“Trần Thái Tùng, tôi mặc kệ rốt cuộc mọi chuyện có đi tới bước kia hay không, bây giờ anh gọi điện thoại, bảo bọn họ nhanh chóng trở về”.

“Mà bây giờ tôi phải rời khỏi đây về nước Mỹ, về Thành Chi Dạ” Sắc mặt Thanh Owen khó coi tới cực hạn, anh ta có một loại dự cảm.

Bây giờ mình sẽ bị người ta kéo ra làm đệm lưng, nếu thực sự không rời đi, nói không chừng thực sự không đi được nữa..

Trần Thái Tùng híp mắt nhìn bóng lưng Thanh Owen rời đi, một lát sau đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ấn một dãy số điện thoại: “Alo, Long Điện sao?”

Thanh Owen mới đi tới dưới lầu, lúc muốn đi vào trong xe Rolls Royce của mình, bỗng nhiên xung quanh có mấy bóng người đi ra.

Híp mắt nhìn đồng phục đặc biệt của những người này, còn lấy ra công văn chính xác rõ ràng, lúc này trái tim Thanh Owen thấp thỏm.

Anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Thái Tùng một cái theo bản năng, vẻ mặt khó coi tới cực hạn.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.