Vừa nghĩ đến đây, Tô Phúc Lâm Xung ra dấu với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia cười mỉm, gọi một cuộc điện thoại, sau đó có mấy người đàn ông cao to mặc đồ vest mang một cái rương đi tới.
“Mở ra”
Tô Phúc Lâm nhất phất tay, rất nhanh, mấy người đàn ông kia mở cái rương ra.
Trong chốc lát, một chồng tiền xanh xanh đỏ đỏ xuất hiện trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Một rương đều là những tờ tiền năm trăm ngàn đồng.
Một rương đều là những tờ tiền một trăm đô la Mỹ.
Một tương đều là những tờ tiền một trăm euro.
Xanh xanh đỏ đỏ tiền mặt được gấp rất chỉnh tề, hương vị của mùi mực mới in lan toả ra để cho người ta thấy mà giật mình, càng làm cho người ta thở gấp.
Dù là mấy người đàn ông cao to kia cũng đỏ cả hai mắt lên, bởi vì đây là ố tiền mà bọn họ có kiếm cả đời cũng không đủ.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn xem một màn này, có chút hăng hái nhìn xem Tô Phúc Lâm: “Tô đại sự là ý gì?”
Tô Phúc Lâm đẩy cái rương đô la Cảng Thành tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cười nhạt nói: “Trong này là 35 tỷ để cảm ơn cậu ra tay cứu Hoắc Thu Lan“. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Dù sao thì những người kia hẳn là tôi phải tới cứu, chỉ là trạng thái hôm nay của tôi không tốt nên không thuận tay”
“Nếu như không có cậu, mấy người nhà họ Hoà kia chết đi cũng là một chuyện rất phiền phức đối với tôi. Mà con người của tôi đều là có ân báo ân, có thù báo thù. Cho nên cậu hãy nhận lấy số tiền này, đừng khách khí làm gì.”
Vừa nói chuyện, Tô Phúc Lâm vừa đẩy rương đô la Cảng Thành tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng, trước đó Bùi Nguyễn Minh nhận lấy thẻ ngân hàng của Hoà Bích Ngân làm cho Tô Phúc Lâm nghĩ rằng anh rất hám tiền.
Bùi Nguyễn Minh cười cười, đưa tay bốc lên một chồng tiền mặt, lật nhìn một lát rồi thản nhiên nói: “Tô đại sự không hổ là thầy phong thuỷ đệ nhất Cảng Thành, ra tay thật lớn”
“Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy nhiều tiền như vậy đều động lòng.”
“Còn có thứ càng động lòng hơn.”
Tô Phúc Lâm đẩy cái rương thứ hai tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, thản nhiên nói: “Đây là 10 triệu đô la Mỹ. Cậu hẳn phải biết tỷ suất hối đoái, mười triệu đô la mỹ tương đương 230 tỷ.”
Bùi Nguyên Minh tùy ý bốc lên một tờ đô la Mỹ, nhìn kỹ rồi nói: “Ra tay thật là lớn, không biết Tô đại sư ra tay lớn như thế này là có ý gì?”
“
“Cậu là người thông minh, nói chuyện cùng người thông minh sẽ không mệt mỏi.”
Tô Phúc Lâm cười cười.
“Tôi muốn cậu giấu chuyện cậu ra tay hôm nay vào trong bụng. Cảng Thành chỉ có thể biết là Tô Phúc Lâm tôi ra tay cứu giúp người nhà họ Hoà mà không phải là cậu Bùi ra tay”
“Chỉ cần cậu Bùi có thể đồng ý điểm này thì cậu có thể cầm hết số tiền này. Thế nào?”
Bùi Nguyên Minh hơi sững sờ, sau đó cười nhạt một tiếng, không có quá mức ngoài ý muốn.
Tô Phúc Lâm người này, đầu tiên là một cái thương nhân, tiếp đó mới là một cái thầy phong thủy. Mà cái nghề thầy phong thuỷ này, điều quan trọng nhất là danh dự, là tên tuổi.
Chỉ cần những chuyện gây ảnh hưởng về danh tiếng của ông ta được truyền ra, thì ông ta cố gắng cả đời đều sẽ bị hủy cũng không chừng. Cho nên ông ta nguyện ý ra giá tiền lớn để bịt miệng.
“Mặc dù chuyện này làm cậu mất đi cơ hội thành danh, nhưng mà cậu có được mười triệu đô la Mỹ và tình hữu nghị của Tô Phúc Lâm tôi. Cậu hẳn phải biết, cơ hội như thế này là rất khó có được.”
“Ráng mà tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không có lại nữa đâu”
Khuôn mặt của Tô Phúc Lâm có chút hăng hái nhìn xem Bùi Nguyên Minh, bộ dạng giống như đã ăn chắc Bùi Nguyên Minh vậy.
- -----------------