Chàng Rể Quyền Thế

Chương 246: Chương 246




Tay Bùi Nguyên Minh tiếp tục lần mò trên phím đàn, bỗng nghe “cạch” một cái sau đó anh ngẫu hứng nhấn vài phím, tiếng đàn vang lên…

Bùi Nguyên Minh đứng đó chỉ dùng một tay thử đàn, trong chốc lát giai điệu vang lên ngập tràn trong phòng lúc thì trầm lắng lúc lại da diết cuộn trào theo từng ngón tay uyển chuyển của anh.

Bản nhạc lưu loát giống như anh đã chơi rất nhuần nhuyễn lại thêm chút ngẫu hứng, tuy rằng ở hiện trường không có mấy người hiểu về âm nhạc và nhạc cụ nhưng họ vẫn thấy được Bùi Nguyên Minh đánh đàn chuyên nghiệp, chân thực hơn Bạch Phúc An rất nhiều.

Châu Tuệ Mẫn tức tối sầm mặt như nuốt phải chục ký phân. Cô ta vốn định dùng việc đàn nhép để khoe khoang tài năng của Bạch Phúc An nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại biết chơi piano để rồi vạch trần việc Bạch Phúc An đàn nhép. Tình thế lật ngược khiến Châu Tuệ Mẫn không biết giấu mặt vào đâu.

Tiếng đàn dứt, trong phòng đều lặng im. Mọi người vẫn đang đắm chìm trong âm nhạc, dường như âm thanh vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Đây…chính là tên ở rể theo như lời đồn sao?” Một cô bạn thốt lên. Trước đó họ còn không ngừng chế nhạo anh nhưng giờ thì họ hết dám so sánh chồng mình với Bùi Nguyên Minh.

“Sao có thể chứ? Người này sao có thể là cái người ăn bám vô dụng chứ?” Triệu Lan Hương kinh ngạc, thân hình gợi cảm của cô ta dường như chấn động, vẻ mặt khó tin.

Đôi môi bé nhỏ của An Diệu Linh hơi giật giật, vẻ mặt như vừa thấy một việc hết sức chấn động giống như đây mới là lần đầu tiên cô ta gặp Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh trong ấn tượng của An Diệu Linh khác hoàn toàn với Bùi Nguyên Minh trước mặt này. Anh vẫn nghèo nhưng phong thái và khí thế hiện giờ so với người mà An Diệu Linh biết trước đó là hai con người khác nhau.

Chợt Bùi Nguyên Minh lên tiếng, giọng đều đều thản nhiên: “Nhổ cỏ có lẽ cũng không khác xa thế này lắm nhì?”

Vừa rồi Bùi Nguyên Minh vẫn chưa phải đánh đàn một cách tâm huyết mà anh đánh khá ngẫu hứng, thế nhưng nếu so sánh với một màn đàn nhép công phu của Bạch Phúc An thì anh ta không có cửa.

Sắc mặt Châu Tuệ Mẫn lúc xanh lúc trắng, cô ta không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh lại biết chơi piano như vậy. Nếu biết sớm thì cô ta đã chẳng mất công dàn dựng cái trò này rồi!

Chỉ dựa vào con Ferrari trước công cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ rồi, bây giờ chuyện thành ra thế này cô ta không biết nên hạ màn thể nào cho đỡ mất mặt.

“Anh đắc ý cái gì? Ai mà biết liệu anh có giấu thứ đồ công nghệ gì trên người không?” Châu Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi giấu thứ gì trên người ư? Nói như vậy cô thừa nhận chồng cô đàn nhép rồi à? Tại sao cô phải làm vậy? Vì muốn người khác ngưỡng mộ ghen tị với cô sao?”

“Anh…” Châu Tuệ Mẫn tức nghẹn họng chỉ tay vào Bùi Nguyên Minh.

“Đáng tiec cô là phụ nữ nếu không thì tôi đã ném gạt tàn vào mặt cô rồi.” Bùi Nguyên Minh dường như mất hứng nói tiếp: “Tôi cũng không có hứng thú nhìn cô xin lỗi vợ tôi nữa, bởi vì không cần thiết nữa rồi.”

Nói xong anh bước xuống bục đi về phía Trịnh Tuyết Dương đồng thời nhảy mắt một cái với cô.

Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa hết kinh ngạc, cô nãy giờ đang tự hỏi đây là người chồng bấy lâu nay của cô đây ư? Tại sao cô không hề hay biết anh biết chơi piano?

Bùi Nguyên Minh đàn một bài vừa rồi khiến cô hoa mắt tưởng nghe nhầm nhìn nhầm, tuy người khác nghe không hiểu nhưng cô học piano từ nhỏ nên biết được vừa rồi nhìn Bùi Nguyên Minh đánh một cách ngẫu hứng nhưng anh chuyển điệu hết sức chuyên nghiệp, mà đây là một kĩ thuật khó khi chơi piano.

Nhìn anh chơi đàn một cách ngẫu hứng còn đỉnh hơn Bạch Phúc An đàn nhép rất nhiều.

Đợi Bùi Nguyên Minh đến gần cô mới hỏi thầm: “Bùi Nguyên Minh, anh biết chơi piano từ khi nào vậy?”

“Anh có biết chơi piano đâu, vừa rồi anh chỉ áp dụng kĩ thuật xàm để chơi đàn thôi mà.” Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ không biết gì trả lời cô.

Trịnh Tuyết Dương nghe xong trừng mắt nhìn anh định nói gì đó nhưng chợt nhận ra bây giờ không thích hợp để chất vấn anh. Dù sao thì hôm nay anh đã không làm cô mất mặt.

Trong khi đó Châu Tuệ Mẫn đang tức run lên đến nỗi tưởng chừng phấn trên mặt cô ta rơi lộp bộp xuống. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ bị bẽ mặt trong buổi họp lớp nào vậy nhưng hôm nay cô ta đã bị một kẻ ăn bám đả kích, tên này ăn gan hùm hay sao mà dám làm cô ta mất mặt như vậy?

Việc lần này người mất mặt nhất là Bạch Phúc An chứ không ai khác, anh ta sầm mặt xuống, an ủi Châu Tuệ Mẫn: “Em bớt giận, lát nữa anh sẽ nhờ cậu anh dạy cho anh ta một bài học, bắt hai người họ quỳ xuống xin lỗi em!”

Ban nãy có không ít cô gái còn nhìn Bạch Phúc An như Bạch Mã Hoàng Tử trong mộng, nhưng giờ đây anh ta có thể nhận ra bọn họ đang ngấm ngầm khinh thường chế giễu mình mặc dù họ không tỏ rõ thái độ.

Nghe anh ta nói vậy Châu Tuệ Mẫn như được an ủi, cô ta thở hắt ra một hơi, nhếch môi cười cười nghiến răng nói: “Trong hôm nay, em muốn hai người họ không ngóc đầu lên nổi!”

Bạch Phúc An cười nham hiểm nói: “Em yên tâm, người cậu đó của anh là người như thế nào em cũng biết rồi. Hôm nay không chỉ có hai vợ chồng bọn họ mà ngay cả hai đứa đi cùng cô ta cũng đều không có kết cục tốt đẹp gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.