“Mau lên đi, mau đưa người này đi, cậu Takei đã chờ lâu lắm rồi đấy!”
“Được được được, không thể không thừa nhận, con gái ở Đại Hạ này đúng là quá xuất sắc, chẳng trách cậu Takei chỉ cần liếc mắt một cái đã chọn ngay, hơn nữa cho dù có thế nào cũng bắt chúng ta phải đưa cô gái này đến”
Trên quần áo của người đàn ông đi đầu có xăm hai chữ con rùa.
Trên mặt gã đó là nụ cười thô bỉ, một sự tàn ác khó nói thành lời: “Lần này tới cảng thành đúng là không hề uổng phí!”
Trong lúc nói chuyện, gã còn đưa tay sờ vào người của cô gái kia, dường như đang vô cùng hài lòng.
Cô gái hơi vùng vẫy một chút, tựa như vẫn còn một chút ý thức thế nhưng lại không tỉnh táo cho lắm.
Đồng thời, tóc xanh trên đầu cô gái này che phủ vẻ mặt của cô ta, khiến Bùi Nguyên Minh không có cách nào có thể nhìn rõ mặt của cô gái này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, nơi đây nổi tiếng là nơi thối nát, cũng có rất nhiều phụ nữ trợ giúp xử lý những chuyện như thế này.
Cho nên Bùi Nguyên Minh cảm thấy có hơi chần chừ, rốt cuộc cũng không biết mình có nên ra tay hay không.
| Nếu như cô gái này tự nhiên thì anh sẽ trở thành người thích xen vào việc của người khác.
Hai bên đi lướt qua nhau, Bùi Nguyên Minh theo bản năng nhìn mấy người đàn ông kia một cái. | Có thể thấy rõ ràng trên mặt của mấy người đàn ông này đều nở nụ cười hài lòng, thế nhưng cô gái kia lại vùng vẫy mấy cái, dường như vô cùng kháng cự chuyện này.
Thế nhưng lúc này cô ta đang trong tình trạng say mèm như thế, cơ bản không có cách để chống lại những người đàn ông rắn rỏi này.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, ngay sau đó vẻ mặt anh trở nên vô cùng kì lạ. Bởi vì lúc cô gái đó ngửa đầu lên anh đã nhìn thấy rõ mặt của cô gái này. Đây là cô con gái thứ năm của nhà họ Hòa, Hòa Bích Ngân sao?
Cho dù có thế nào thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngờ mình lại gặp Hòa Bích Ngân ở chỗ này, hơn nữa cô ta còn đang bị người khác bắt giữ.
Mặc dù anh thường xuyên nghe thấy những chuyện như thế, nhưng khi thật sự gặp phải thì Bùi Nguyên Minh vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc này Bùi Nguyên Minh cũng không đoái hoài tới mâu thuẫn giữa mình và Hòa Bích Ngân, anh theo bản năng xoay người sau đó đưa tay chụp lấy cổ áo của người đàn ông dẫn đầu, quát lên: “Chờ một chút!”
| Mấy người đàn ông say khướt nhanh chóng dừng bước, ánh mắt mơ màng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh.
“Mę kiếp!” Người đàn ông bị Bùi Nguyên Minh nắm lấy cổ áo lạnh lùng lên tiếng: “Mau buông tay ra rồi quỳ xuống xin lỗi ông đây mau lên, nếu không ông đây sẽ chém chết mày đấy!”
| Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này là bạn của tôi, các người không thể đưa cô ấy đi được!”
Lúc này, Bùi Nguyên Minh ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ trên người của Hòa Bích Ngân.
Mùi hương này khi xộc vào mũi sẽ khiến đầu óc người ta cảm thấy choáng váng.
Điều này khiến Bùi Nguyên Minh rõ ràng, Hòa Bích Ngân không phải uống say bình thường mà là bị người ta bỏ thuốc.
“Chuyện của bọn tao, mày xen vào làm gì?”
Ánh mắt của tên kia trở nên hung tợn, nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh, nói: “Đây chúng là người phụ nữ mà cậu Takei xem trọng, cho dù cô ta có là bạn của mày, hay mày là người đàn ông của cô ta thì mày phải cút đi ngay cho tao!”
“Tối nay, cô ta nhất định phải ở cùng cậu Takei! Người nào dám cản trở thì giết không tha!”
Đi đôi với tiếng quát tháo của tên kia thì mấy người đàn ông còn lại cũng xoay người, từng người nắm chặt con dao găm bên hông mình, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên, chỉ cần Bùi Nguyễn Minh có bất kì động tác nào thì những người đàn ông kia cũng sẽ không chần chừ mà động tay động chân.
“Mẹ kiếp, đừng để ý đến những việc không phải của mình mà nó cũng không biết sao?”
Một hồi nữa bị bọn tao chém chết thì cũng không có người nào ra mặt giúp mày đâu!”
“Còn nữa, mày mau quỳ xuống xin lỗi đi. Nếu không, mày cứ ở đó mà chờ chết đi
nhé!“.
| Trong lúc nói chuyện, bốn người đàn ông trông như côn đồ nhanh chóng tiến tới, mỗi người đều cầm theo một con dao phay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh.
Đương nhiên bọn họ chắc hẳn là đàn em của người đàn ông kia, phụ trách bảo kê những người tùy ý làm bậy ở nơi này.
- -----------------