Chàng Rể Quyền Thế

Chương 265: Chương 265




Ai cũng không ngờ được rằng chỉ là một vụ va quẹt xe cộ nho nhỏ thôi mà lại khiến mọi người được mãn nhãn như vậy. Quan trọng nhất là hai cô gái này đều “mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”. Nếu có thể cùng một trong hai người bọn họ tận hưởng một đêm xuân thôi thì dù có tổn tho vài năm cũng cam lòng.

Một người thì nhìn ngây thơ trong sáng khiến người ta vừa nhìn thấy liền nhớ đến mối tình đầu thuở còn thơ dại của mình. Còn một người lại yểu điệu thướt tha thanh thoát như ngọc khiến người ta cảm giác như đang lạc vào một giấc mộng đẹp, không muốn tỉnh giấc vậy.

Ngay lúc mọi người còn đang mơ mộng hão huyền thì Bùi Nguyên Minh sửng sốt kêu lên: “Trần Hiểu Thu?”

Thì ra Bùi Nguyên Minh có quen biết với người đẹp ở trên xe. Đó chính là Trần Hiểu Thu, một người bạn ngồi cùng bàn thời còn học đại học của Bùi Nguyên Minh. Hồi trước hai người còn nói chuyện phiếm cùng nhau, bây giờ lại không ngờ gặp nhau trong tình huống này.

Trần Hiểu Thu cũng rất ngạc nhiên: “Là Bùi Nguyên Minh à?”

Trong một lần họp lớp trước đây, các bạn họ đều nói Bùi Nguyên Minh là một kẻ bất tài. Họ nói anh là một tên nghèo kiết xác nên mới chịu cúi đầu vào làm rể của một gia đình giàu có, lại còn là một kẻ bất lực nữa chứ. Lúc đó Trần Hiểu Thu không tin mà còn giúp anh biện hộ nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh như vậy khiến cô ấy phải suy nghĩ lại.

“Bùi Nguyên Minh, tại sao cậu lại..” Trần Hiểu Thu thấy tiếc cho Bùi Nguyên Minh mà thở dài. Cô ấy lại nói tiếp: “Tớ nhớ lúc còn đi học cậu cũng là một người thông minh, thi cử đều đạt điểm cao hơn tớ. Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy? Lần trước nghe mọi người bàn tán về cậu, tớ còn tưởng đó là tin đồn nhảm thôi chứ… Đàn anh, em thấy tiền đền bù này để em trả cho, anh đừng so đo tính toán với cậu ấy.”

Nghe Trần Hiểu Thu nói như vậy thì Bùi Nguyên Minh không những không giận mà còn nở một nụ cười. Tuy rằng Trần Hiểu Thu nói hơi thằng thừng một chút nhưng Bùi Nguyên Minh biết cô ấy là một người có tấm lòng lương thiện, không hề có ý muốn châm chọc anh. Cô ấy thật sự nghĩ rằng hiện giờ cuộc sống của anh không tốt đẹp gì nên mới muốn giúp anh trả tiền đền bù mà thôi.

Bùi Nguyên Minh vừa cười vừa nói: “Trần Hiểu Thu à, lúc còn đi học thì cậu đã quản thúc tớ rồi. Bây giờ cũng muốn bắt tớ phải làm theo ý cậu luôn hå?”

Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh Trần Hiểu Thu nghe thấy Bùi Nguyên Minh và cô ấy nói chuyện với nhau vui vẻ thì trong lòng lại bực tức, ghen tuông vô cớ. Tự nhiên anh ta lại muốn phân tranh cao thấp với Bùi Nguyên Minh nên cố ý cười phì một tiếng: “À, tôi nhớ ra rồi. Cậu chính là tên nhóc ngồi cùng bàn với Hiểu Thu đúng không? Ha ha ha, mới có vài năm không gặp mà tại sao cậu lại biến thành bộ dạng như vậy chứ?”

Người đàn ông vừa mới xuống xe lúc nãy cũng là người quen cũ. Anh ta chính là Triệu Phước Kiên, bạn học cùng trường đại học với họ. Lúc đó anh ta vẫn luôn theo đuổi Trần Hiểu Thu, chẳng qua vẫn chưa thành công.

Khi đó Bùi Nguyên Minh với Trần Hiểu Thu vẫn còn chơi thân với nhau lắm. Có nhiều lúc Triệu Phước Kiên hơi quá đáng với Trần Hiểu Thu, Bùi Nguyên Minh còn lén trừng trị anh ta nữa.

Nhưng rõ ràng là sau khi tốt nghiệp đại học thì cuộc sống của anh ta lại rất tốt.

Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta như vậy thì chứng tỏ anh ta cũng là người thành công.

Hôm nay Triệu Phước Kiên gặp may, là lần đầu tiên mời được Trần Hiểu Thu đi ăn cơm. Bây giờ lại gặp được cái tên Bùi Nguyên Minh ngày xưa thường thích gây sự với anh ta. Nhìn thầy bộ dạng nghèo túng của Bùi Nguyên Minh, lại còn đang chạy xe đạp điện như vậy thì trong lòng anh ta cực kỳ thích thú.

“Bùi Nguyên Minh à, cậu nói chuyện này phải làm sao đây? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học cũ, tôi sẽ không báo cảnh sát bắt cậu. Cậu chỉ cần đền mấy chục triệu là được rồi.” Không đợi cho Bùi Nguyên Minh trả lời, anh ta lại tiếp tục mia mai: “Đừng nói là cậu định để cho cô gái yếu đuối như Trần Hiểu Thu đây trả giùm nha.”

Bây giờ gương mặt của Triệu Phước Kiên thật sự rất lạnh lùng. Đây là chiếc xe anh ta mới vừa mua trả góp xong, vẫn còn nợ tiền ở ngân hàng chưa trả hết. Vốn dĩ anh ta định giả bộ làm màu với Trần Hiểu Thu, ai dè lại đụng phải Bùi Nguyên Minh.

Anh ta xót của lắm nhưng vì đang theo đuổi Trần Hiểu Thu nên không thể bắt cô ấy đền tiền được. Nhưng với Bùi Nguyên Minh thì khác, chắc chắn Bùi Nguyên Minh sẽ nhận sai mà bồi thường tiền cho anh ta. Nếu không anh ta sẽ không để yên chuyện này đâu.

Lúc này, Trần Hiểu Thu cũng đánh giá sơ qua người phụ nữ đi cùng Bùi Nguyên Minh. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Bùi Nguyên Minh, đây có phải là vợ của cậu không? Thật là xinh đẹp quá đi.”

Nhưng trong lòng Trần Hiểu Thu lại thở dài. Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, gương mặt ngây thơ trong sáng, dáng người thon thả, khí chất ngời ngời. Thật là một người “hiếm có khó tìm”. Chỉ tiếc là có người nói với Trần Hiểu Thu rằng Bùi Nguyên Minh đến ở rể nên ngay cả ngón tay của cô cũng chưa hề chạm đến. Thật sự khiến cho người ta tiếc thay.

Người đẹp kia sững sờ một lúc thì vội nói: “À, cô hiểu lầm rồi. Tôi không phải…”

“Ha?”

Trần Hiểu Thu nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh mà đau lòng thay cho anh.

Đối với cô ấy thì Bùi Nguyên Minh đã từng là một người bạn cùng bàn đầy tài năng với tư chất cực kỳ thông minh, tại sao bây giờ lại trở nên thảm bại như vậy? Đây rõ ràng là vợ của anh mà lại còn không chịu thừa nhận. Như vậy chằng khác nào không giữ thể diện cho Bùi Nguyên Minh chứ?

Trần Hiểu Thu vừa nói vừa không kiểm nén được sự thương xót chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép được: “Bùi Nguyên Minh, từ lúc cậu đi ở rể thì tớ đã nhận không ra cậu rồi. Chỉ cần vợ chồng hai người chung sống hòa thuận hạnh phúc vui vẻ thì tớ còn chúc phúc cho cậu. Nhưng bây giờ cậu xem… Tốt nhất cậu nên ly hôn đi. Dưa chín ép sẽ không ngọt, làm người phải có lòng tự trọng chứ. Cho dù là đi ở đợ thì cũng tốt hơn là so với hoàn cảnh hiện giờ của cậu nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.