Cùng lúc đó tại bãi đỗ xe, Triệu Phước Kiên nhìn thấy di động của Bùi Nguyên Minh thì không nhịn được cười nói: “Ha ha Bùi Nguyên Minh, ngay cả loại điện thoại cục gạch được miễn phí gọi điện nhiều lần mà cậu cũng dùng. Cậu thật sự rất tài giỏi đấy.”
Dứt lời, anh ta liếc Trần Hiểu Thu một cái, thản nhiên nói: “Trần Hiểu Thu, đã đến lúc này rồi mà em vẫn chưa rõ hay sao? Cậu ta chính là một kẻ nghèo hèn, đồ vô dụng vậy mà em vẫn nói chuyện giúp cậu ta. Em thật sự cảm thấy cậu ta sẽ biết ơn em sao? Anh biết năm đó hai người có phần mập mờ nhưng em xem bây giờ cậu ta là cái thá gì? Ngay cả tư cách ở trước mặt anh cũng không có thì tại sao em vẫn có thể nhớ nhung sự tốt đẹp của cậu ta mà không chịu làm bạn gái của anh chứ?”
Hiền nhiên Triệu Phước Kiên không phải đồ ngốc, anh ta biết chuyện bản thân theo đuổi Trần Hiểu Thu năm đó đều bị Bùi Nguyên Minh phá hoại. Hôm nay có cơ hội thì tất nhiên anh ta sẽ tùy tiện sỉ nhục Bùi Nguyên Minh.
Anh ta làm vậy không những còn trả thù được mà còn khiến cho những ấn tượng tốt đẹp của Bùi Nguyên Minh trong lòng Trần Hiểu Thu biến mất sạch sẽ. Như thế thì anh ta mới có thể chiếm được cả thể xác và tinh thần của Trần Hiểu Thu.
Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Thu, dịu dàng nói: “Trần Hiểu Thu, cậu không cần đồng ý với yêu cầu của loại người độc ác này. Chuyện của tớ thì tớ sẽ tự mình xử lý, chút nữa tớ mời cậu ăn cơm.”
Dứt lời, anh liếc mắt nhìn Triệu Phước Kiên, lạnh lùng nói: “Triệu Phước Kiên, tôi mà là anh thì lúc này sẽ quỳ xuống nói xin lỗi sau đó cút đi, nếu không tí nữa e rằng sẽ không dễ dàng như thế đâu.”
“Cậu muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi á? Còn muốn tôi cút đi sao?” Triệu Phước Kiên trực tiếp nổi điên: “Bùi Nguyên Minh, cậu nghĩ mình là ai cơ chứ. Quản lý, không cần khách sáo với cậu ta. Đánh, mau đánh cho tôi! Loại vô dụng này mà không đánh gãy chân tay cậu ta thì cậu ta vẫn không biết mình chả là cái thá gì đâu, các người cứ việc đánh đi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lúc này Triệu Phước Kiên thật sự đã nổi cơn tam bành, anh ta thấy Nhậm Tuyết sắp đồng ý với mình rồi cuối cùng lại bị tên ngốc Bùi Nguyên Minh này đến đây phá đám việc tốt của bản thân.
“Không thành vấn đề.” Người quản lý ở đại sảnh mỉm cười, nói với bảo vệ bên cạnh: “Các cậu không nghe thấy gì sao? Đánh đi, đánh cho tôi, phải đánh gãy chân anh ta nếu không anh ta còn tưởng là khách sạn Hải Dương của chúng ta là nơi có thể đến gây rối.” “Cô chắc không?” Giọng Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Nếu cô dám để người khác ra tay thì tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ phải cút khỏi khách sạn Hải
Dương.”
Quản lý đại sảnh bật cười thành tiếng, sau đó nói: “Hôm nay coi như tôi đã được mở mang kiến thức, một người giống que củi như anh mà còn nói muốn tôi cút ra khỏi khách sạn Hải Dương sao? Được thôi! Anh khiến tôi cút đi đi, nếu anh có thể làm được thì hôm nay tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh.”
Lúc này vẻ mặt của người quản lý đại sảnh đầy khinh thường. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người như thế, đã nghèo thì thôi đi còn làm ra vẻ đĩnh đạc. Người như vậy không phải là đầu óc có vấn đề thì cũng là tâm lý có vấn đề. ngay phía sau, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest cao cấp được thiết kế riêng đang cuống cuồng đẩy cửa thủy tinh của khách sạn ra, cực kỳ bối rối chay tới…