**********
Chương 2713
“Mau bảo vệ đường chủ!”
“Mau, mau báo cảnh sát!”
Vài người quân tinh nhuệ Long Điện gần như lộn nhào vào bên trong tòa nhà, hành động này khiến khóe miệng Sư Tuệ Lan thoáng hiện một nụ cười châm biếm.
Tên Bùi Nguyên Minh hèn mọn quả nhiên không có bản lĩnh gì.
Đến ngay cả người bảo vệ bên cạnh gan bé như chuột, còn sự gan dạ ra tay dứt khoát cũng chẳng có, còn chọn báo quan?
Đây rốt cuộc là đồ ăn hại vô dụng đến cỡ nào mới có thể nói ra lời như vậy chứ!
Ngay sau đó, Sư Tuệ Lan không khách sáo nữa mà vung trường đao nước vào trong tay lên, cười lạnh nói: “Lên!”
Hơn ba mươi người từng người một đều rút trường đao nước vào trong nháy mắt, sau đó nhào về phía trước. Phòng tổng thống ở nơi cao nhất của khách sạn Three Seasons, chiếm diện tích chỉ có khoảng 150 mét vuông.
Lúc này, người của Sư Tuệ Lan trong nháy mắt đã bao vây phòng trong vườn treo Babylon này.
Đúng lúc này, Sư Tuệ Lan cảm thấy Bùi Nguyên Minh chính là cá trong chậu.
Nhưng vì đã từng nếm quả đắng nên Sư Tuệ Lan cũng không hoàn toàn mất đi cảnh giác, sau khi ra hiệu cho mọi người rút súng, cô ta cũng tự mình lấy súng ra, trực tiếp mở bảo hiểm, sau đó dẫn theo vài người một chân đạp cửa lớn ra. Nhìn mười mấy người đội tinh nhuệ Long Điện trong phòng khách, Sư Tuệ Lan vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Bảo Bùi Nguyên Minh lăn ra đây nói chuyện với tôi!”
“Nếu không ra, tôi sẽ giết các người!”.
Sự vênh váo, quyền thể ngang ngược của Sư Tuệ Lan của lúc này thật không nói nên lời!
Dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô ta lấy lại thể diện đã mất ở đạo quận Long Môn hôm qua.
Chỉ đáng tiếc lời cô ta nói còn chưa dứt, con người của cô ta chợt co rút lại.
Bởi vì cô ta nhìn thấy, lúc này cửa phòng ngủ đẩy ra, Bùi Nguyên Minh cầm cốc trà đi ra với vẻ lạnh lùng, sau đó cứ thế ngồi lên sofa, như thể hoàn toàn không quan tâm Sự Tuệ Lan đang sát khí đằng đằng lúc này.
Đồng thời, giọng Kinh kịch phát ra từ máy hát tự động trong phòng khách, vô cùng cảm động.
Nhưng Sư Tuệ Lan nghe âm thanh nền, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thấp giọng nói: “Thập diện mai phục?”
Bùi Nguyên Minh có chút kinh ngạc nhìn Sư Tuệ Lan. Không ngờ Sư Tuệ Lan vừa nhìn thì giống chiếc gối thêu hoa, bị người ta lừa tới gây rắc rối cho mình lại cũng có vài phần tỉ mỉ văn hóa.
Cảm nhận được sự trào phúng trong mắt Bùi Nguyên Minh, Sư Tuệ Lan lúc này đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Sự sợ hãi cùng tức giận đồng thời xâm chiếm sự tỉnh táo của cô ta. Lúc này cô ta giơ chiếc súng trong tay, chỉ về phía Bùi Nguyễn Minh mà gầm lên giận dữ.
“Giết! Làm ngay cho tôi!”
“Giết tất cả, để lại cho Bùi Nguyễn Minh một hơi thở là được!”
Theo lệnh của Sư Tuệ Lan, mấy chục ám vệ phía sau cô ta đồng loạt cầm đao xông tới phía trước.
Chỉ có điều, màn chém giết như trong tưởng tượng không xảy ra.
Những quân tinh nhuệ Long Điện nhìn như sợ hãi này, lúc này đã lùi về sau với tài năng của Bùi Nguyên Minh một cách có trật tự.
Mà phía sau đám người Sư Tuệ Lan, một người đàn ông cầm Đường đao đi vào với vẻ lạnh lùng.
Ba mươi hai ám vệ đang có mặt cảm nhận được quay đầu, vẻ kinh ngạc hoảng sợ thoáng hiện trong mắt. Bởi vì họ nhìn rất rõ, đồng bọn của mình toàn bộ đều đã xụi lơ trong vũng máu.
Trong âm thầm lặng lẽ, anh em của mình tất cả đều đã bị giết chết.
Vào lúc này, nỗi sợ hãi khổng lồ chiếm cứ trái tim, những ám vệ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas này chỉ muốn quay người chạy thẳng.
“A!”
Trước khi những ám vệ này kịp phản ứng, Thối Văn Triết đã tiến lên tới trước mặt họ, sau đó bổ xuống đường đao trong tay.