Đối mặt với mệnh lệnh của Đường Lan Nhã, sau khi chần chừ một lúc, mấy người vệ sĩ đều mang một khuôn mặt do dự, hạ khẩu súng trong tay xuống.
Bọn họ một mặt phải bảo vệ sự an toàn của Đường Lan Nhã, mặt khác lại không được làm trái mệnh lệnh, lúc này mâu thuẫn không tả được.
“Bùi Nguyễn Minh đúng không? Tôi ở đây nói xin lỗi với cậu, là do Vân Phi quá kích động”
“Nhưng mà đứa trẻ này luôn luôn không suy nghĩ gì khác, một lòng muốn bảo vệ tôi một cách toàn vẹn, cậu người lớn không chấp, thông cảm một chút”
Trong khi đang nói chuyện, Đường Lân Nhã liếc nhìn sắc mặt khó coi của Bùi Vân Phi, lạnh lùng nói: “Vân Phi, nhanh chóng xin | lỗi cậu Bùi đi” Quay lại truyện t amlin h nha!
Khóe miệng Bùi Vân Phi cong lên: "Phu nhân, ở Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta, một người ngoài, sao có tư cách được gọi là cậu Bùi..".
Sắc mặt của Đường Lan Nhã hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi nói cậu ta có là có”
“Xin lỗi!”
Bùi Vân Phi nheo mắt, lúc này mới chật vật đi về phía trước, cúi người hành lễ nói: “Cậu Bùi, xin lỗi.”
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: "Anh cũng chỉ là bảo vệ an toàn cho phu nhân, tôi không trách anh.”
“Nhưng mà, đối với đầy tớ, nên nghe theo mệnh lệnh của bà chủ thì tốt hơn nhiều.”
"Con người tôi tính tình rất tốt, sẽ không dễ dàng ra tay giết chết ai, đổi lại là người khác, nói không chừng là anh đã chết rồi”
Vốn là Bùi Vân Phi còn có chút không phục, nhưng mà nhớ tới cảnh tượng Bùi Nguyên Minh dễ dàng áp chế mình vừa rồi, mí mắt bỗng nhảy dựng lên.
Đừng nhìn người trước mặt tuổi tác không lớn lắm, cậu ta chẳng khác gì mấy tên lừa đảo trên giang hồ.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì, cho dù là cứu Lâm Nhã Chi trong cơn mưa bom bão đạn hay đang nói chuyện đĩnh đạc trước mặt Đường Lan Nhã, anh đã chứng minh được tài năng của mình rồi. Quay lại truyện t amlin h nha!
ít nhất thì ở Cảng Thành và Las Vegas, ngoại trừ Bùi Cửu Thiên ra thì có lẽ khó mà tìm ra được một người trẻ tuổi khác có thể bình tĩnh như vậy ở trước mặt Đường Lan Nhã.
"Tôi cũng có lỗi khi hời hợt trong việc quản lí người cấp dưới”
Đường Lan Nhã nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi ở đây cũng muốn nói một câu xin lỗi với cậu Bùi”
“Phu nhân Đường khách sáo rồi” Bùi Nguyên Minh cười cười: “Chuyện này tôi cũng có lỗi, rõ ràng không phải là bác sĩ còn luôn miệng nói có thể chữa bệnh” Quay lại truyện t amlin h nha!
“Người khác không tin cũng là chuyện bình thường”
Con người của Đường Lan Nhã hơi lóe lên, sau đó ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh ngồi xuống, sau khi sai người hầu thay trà lần nữa mới xoa xoa lông mày nói: “Cậu Bùi, cậu nói không sai”
"Tôi tự biết chuyện của mình”
“Đúng thật là tâm bệnh”
“Vậy nên dù chồng tôi đã tìm cho tôi mười bác sĩ nổi tiếng hàng đầu ở Cảng Thành, bậc thầy y học ở Bắc Âu hay bác sĩ hoàng gia của Đảo Quốc này đều không có cách nào chữa trị được.”
“Lúc này cậu nói rằng mình không phải bác sĩ nhưng lại có thể chữa trị tâm bệnh sao?”
“Cậu dựa vào cái gì chứ?”
| Bùi Nguyên Minh thở dài một cái, khẽ nói: “Phu nhân Đường, tuy rằng tôi không biết bà đã trải qua chuyện gì, nhưng tôi nghĩ rằng chắc chắn bà đã gặp phải một biến cố lớn vào mười năm trước.
“Ba nỗi bị thương trong đời người gồm oán giận, yêu thương mà phải chia lìa và muốn mà không được”
"Trong muốn mà không được, một loại đau khổ là đạt được rồi lại mất đi, một loại đau khổ khác là mong muốn nhưng không thể có được.”
“Với thân phận và địa vị của người mà nói, không thể là mong muốn thứ gì đó nhưng không thể có được”
“Như vậy, chuyện mười năm trước mà bà gặp phải nhất định là có được rồi lại mất đi”
“Nếu như tôi đoán không sai”
“Phu nhân hẳn là có một đứa con trai, cho dù nó là chết trẻ hay còn là bào thai trong bụng, nhưng đều đã chết vào mười năm trước.”
“Đây nguồn gốc tâm bệnh của bà, tôi nói có đúng không?”
Sắc mặt đám người Bùi Vân Phi biến đổi ngay lập tức!
Đây là bí mật lớn nhất của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, là tâm bệnh lớn nhất của phu nhân Đường nhà họ Bùi.
Bùi Nguyên Minh lại có thể nói đúng hết toàn bộ!
- -----------------