“Lời cũng nói đến nước này, xem ra không động thủ thật sự là không được.”
Tenkade Shiro thở dài một cái, vẻ lạnh lùng trong con người chợt lóe lên.
Sau đó ông ta nhấc chén trà xanh trước mặt lên, nhàn nhạt nói: “Lấy trà thay rượu, tôi kính cậu Bùi anh một ly cuối cùng, coi như là nể anh không biết trời cao đất rộng”
Bùi Nguyên Minh cũng rót một ly trà cho mình, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi cũng kính kiếm thánh tôn quý một ly, coi như là nể ông có mắt không tròng”
Tầm mắt hai người đụng nhau, sát khí ngùn ngụt, chợt đều nâng ly, uống vào một hớp.
Thấy Bùi Nguyên Minh sảng khoái như thế, Tenkade Shiro rất hứng thú nói: “Từ lúc đi vào đến giờ, anh vẫn ung dung điềm nhiên như này, dám uống trà của tôi nữa chứ.”
“Anh không sợ tôi hạ độc hay sao?”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Không phải ông cũng đã sớm hạ độc rồi hay sao?”
“Nói dông nói dài cả nửa ngày với tôi, đơn giản chỉ là ông đang chờ tôi bị độc phát mà thôi.” “Chỉ tiếc, phải để cho kiếm thánh tôn quý thất vọng rồi”
Ban đầu, thời điểm Bùi Nguyên Minh ở chiến trường, cái độc dược âm hiểm gì còn chưa thấy qua nữa?
Chỉ có điều giống như anh nói, mấy năm trong quân đội, anh đã gặp qua quá nhiều thủ pháp giết người, cũng gặp qua quá nhiều độc dược, đã sớm bách độc bất xâm rồi.
Mặc dù anh biết Tenkade Shiro từ lúc vừa mới bắt đầu đã hạ độc đối với mình nhưng làm thế cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cho nên anh cũng không có vạch trần ý đồ của ông ta.
Tenkade Shiro mặt đầy kinh ngạc nói: “Thứ tôi chuẩn bị cho cậu Bùi anh chính là thần dược tổ truyền của Kashima Shinto Ryu chúng ta, Bất Tử Chi Miên”
“Người trúng loại độc này, trong một thời gian ngắn cả người vô lực, sau đó tiến vào trạng thái hôn mê hoàn toàn, từ đó ngủ mãi không tỉnh”
“Nhưng bây giờ nhìn trạng thái của cậu Bùi đây, quả thật không chịu ảnh hưởng của độc dược”
“Lãng phí độc dược của tôi thật!”
“Rốt cuộc cậu Bùi tránh độc thế nào? Có thể giải thích cho tôi hay không?”
Thấy độc dược không có công hiệu, Tenkade Shiro vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn kéo dài thời gian thêm một chút nữa để xem thử thế nào.
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, nói: “Tôi có thể nói cho ông, nhưng mà ông cần phải trả lời một câu hỏi của tôi”
“Đó chính là Đảo Quốc Kashima Shinto Ryu các người, dầu gì cũng là một trong sáu môn phái lớn ở Đảo Quốc. Tenkade Shiro ông lại là ngự y cung đình hoàng thất, địa vị ở Đảo Quốc cao quý vô cùng.
“Nhưng mà, tại sao ông lại cảm nguyện bị Bùi Cửu Thiên sai phái? Rõ ràng vô cùng kiêng kỵ đối với tôi, mà vẫn không thể không tự mình tới hạ thủ?”
“Tiền, Kashima Shinto Ryu các người không thiếu”
“Quyền, Kashima Shinto Ryu các người cũng không thiếu.”
“Mà cái thằng chó Bùi Cửu Thiên đó vì muốn được lên chức mà cái điều kiện bán nước cầu vinh gì cũng có thể đồng ý” “Xem ra, ông đáng chết, Bùi Cửu Thiên cũng nên chết theo!” Tenkade Shiro cười lạnh một tiếng, nói: “Có thể vì Thiên Hoàng đại nhân dốc sức, là vinh hạnh của Bùi Cửu Thiên!”
“Tám đời tổ tiên nhà anh ta tích đức nhường nào mới được ban vinh dự lần này!” “Cuối cùng có một ngày anh sẽ hiểu, đây là một cái cơ hội hiếm có như thế nào!”
“Anh có muốn cũng không có cửa đâu!” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Bảo tôi cống hiến cho ông ta? Ông ta xứng sao?”
- -----------------