Mặc dù bên ngoài vẫn luôn nói rằng, Đường Nhã Lan có chút thần thần bí bí về chuyện cái chết của con trai mình mấy năm qua. Nhưng từ sự phân tích của anh, người phụ nữ này đã tìm lại được sự bình tĩnh và quyết đoán như thời còn trẻ, nhanh chóng dứt khoát phân tích ra được chân tướng sự việc xảy ra ở nơi này.
Vừa nói xong, Đường Lân Nhã quay lại nhìn Bùi Nguyên Minh, như thể muốn biết ý kiến của anh về chuyện này.
Bùi Nguyên Minh nhún vai nói: “Bà Đường, bà đừng nói với tôi là, những tài liệu bà thu thập được không có bản sao đó chứ?”
“Co.”
Đường Lan Nhã nói với giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.
“Tôi sớm đã sắp xếp cho những người đáng tin cậy sao lưu ra một phần những tài liệu này, bao gồm một số văn bản cơ mật tuyệt đối không cho phép sao chép.”
Vừa nói xong, Đường Lân Nhã không khỏi xoa xoa lông mày, nhẹ giọng nói: “Cho nên, bây giừo mọi chuyện rất là khó xử”
“Tôi có thể dựa vào những dữ liệu này để điều tra tiếp, nhưng đợi khi tất cả mọi chuyện lộ rõ chân tướng, tôi lại không lấy ra được bất kỳ chứng cứ nào“.
“Bởi vì các tài liệu sao chép thì không có ý nghĩa pháp luật”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói: “Bà Đường, bà là bị lá cây che mắt, không thấy thải sơn rồi!”
“Có những chứng cứ đã biến mất, quả thật nó đã biến mấy” “Nhưng một số người không nhất thiết phải cần bằng chứng, phải không?”
“Ví dụ, Bùi môn chủ”
“Lẽ nào những năm nay, ông ta không muốn biết sự thận về cái chết yểu của con trai mình sao?”
“Còn lão thái quân của Bùi môn ở Cảng Đổ, đối với bà ta mà nói, chứng cứ thật sự quan trọng sao.”
“Bà ấy tin, tất cả chuyện này là sự thật, bà ta muốn bảo vệ hung thủ, như thế cho dù bà có chứng cứ xác đáng, cũng không có tác dụng gì”
Đường Lan Nhã có hơi sững sờ, một lúc sau mới có phản ứng.
Bản thân bà ấy đã quá ám ảnh với bốn chữ chứng cứ xác thực, nhưng trong nhiều trường hợp, có chứng cứ trung thực hay không cũng không quan trọng.
Bùi Nguyên Minh tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi chưa bao giờ coi thường anh ta, suy cho cùng sự tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực”
“Tôi chỉ là không ưa anh ta!”
Đường Lan Nhã hơi sửng sốt, sau đó bật cười.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lúc này có người gõ cửa phòng, Đường Lan Nhã liếc mắt nhìn vào camera.
Sau đó, bà ta căn dặn vệ sĩ của mình đi kiểm tra thân phận đối phương rồi mới cho người vào trong.
- -----------------