“Xoảng”
Lúc tách trà trong tay Bùi Nguyên Minh bay ra, cô phục vụ xinh đẹp đã tránh ra theo bản năng.
Sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên lạnh lùng, biết rằng hành động theo bản năng của cô ta đã vạch trần thân phận của mình. Lúc này cô nhân viên này cũng không quản nhiều nữa, cô ta vừa nâng tay phải lên liền nhìn thấy một mớ kim bạc bay về hướng Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh lấy chiếc khăn ăn trong tay, trực tiếp gồm những cây châm bạc đó vào trong, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.
Và lợi dụng cơ hội này, cô phục vụ thấp người xuống, trong tay không biết từ khi nào lại xuất hiện một phiến đáo mỏng.
Lúc này, cô ta lăn tới trước mặt Đường Lân Nhã, sau đó đứng dậy đâm về phía cổ họng bà ta.
“Pằng pằng pằng”
Chỉ là đạo vừa nâng lên một nửa, Đường Lân Nhã trông có vẻ trói gà không chặt không biết từ khi nào lại cầm trong tay một cây súng ngắn. Bà ta thản nhiên bóp cò súng, sát viên đạn toàn bộ đều bay ra cắm vào người cô nhân viên đó.
Cô phục vụ vùng vẫy một lúc rồi ngã xuống đất với dáng vẻ gớm ghiếc.
Cô ta làm sao cũng không ngờ được là, Đường Lan Nhã trông sức tay trói gà không chặt này rốt cuộc lại lấy từ đầu ra một khẩu súng ngắn như thế.
“Tra, bắt tay từ mười tám đời tổ tông của cô ta, tất cả thân bằng hảo hữu gì đó đều bắt lại hỏi hết!” Cả đám vệ sĩ Bùi môn tràn vào, Đường Lan Nhã dùng khăn ăn lau ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh.
“Đồng thời, bất cứ ai tiếp xúc với cô ấy ngày hôm nay, cho dù là một con chó, cũng phải tra cho rõ.”
“Tôi muốn biết, cô ta đã tiếp xúc với những ai, là người nào đã ra lệnh cho cô ta”
“Có thể mai phục ở biệt thự hoa viên của Bùi môn chúng tôi nửa năm, xem ra, nửa năm trước đã có người muốn tôi chết rồi“.
Theo lệnh của Đường Lan Nhã, một đám vệ sĩ đồng thanh hộ to, nghĩ chắc tiếp theo đây hai thành Cảng Đô sẽ phải hứng chịu một trận mưa máu gió tanh rồi đấy.
Chẳng mấy chốc, thi thể đã được đưa đi, nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, ai có thể tin rằng vừa rồi một vụ ám sát lại nổ ra ở nơi này?
Bùi Nguyên Minh nhìn Đường Lân Nhã đầy thích thú, bây giờ anh cảm thấy nước cờ nhàn nhạ này của mình đánh ra cũng không | tệ đó chứ.
“Người phụ nữ đó thậm chí cả cơ hội ra tay cũng không có.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh có vẻ ngạc nhiên, sau đó anh cũng nghĩ thông, nghĩ chắc tâm phúc gì đó của Bùi Lệ Thu, thậm chí tất cả tâm phúc của cô ta, cũng đều là người của Đường Lan Nhã?
Chỉ có thể nói, người trong hào môn, quả nhiên rất là thú vị, trong người có ta, trong ta có người.. “Vậy thì bà cảm thấy, rốt cuộc là ai muốn giết bà?” Bùi Nguyên Minh hỏi một câu rất là đau lòng.
- -----------------