"Đúng rồi, tôi còn nghe nói, cậu và cháu gái của chiến thần Dương Đế Minh có quan hệ rất tốt." "Nhưng mà thân phận của cậu bây giờ không xứng với cháu gái của chiến thần" "Nhưng mà một khi cậu thành cầu Năm của Cảng Thành, thân phận này sẽ không còn vấn đề gì nữa"
"Thử hỏi xem, trong thiên hạ này, người phụ nữ nào có thể từ chối một người vì mình mà nỗ lực hết sức, sau đó thành công trong thành cầu Năm của Cảng thành chứ?"
Lúc này, Bùi Văn Lâm một mặt dịu dàng, giống như Bá Nhạc thưởng thức thiên lý mã vậy.
Toàn bộ Cảng thành này chỉ có ông ta mới biết giá trị chân chính của Bùi Nguyên Minh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không có bất kỳ hứng thú gì với điều kiện mà Bùi Văn Lâm nói.
Anh hít mắt nhìn đối phương, cười nói: "Ông ba Bùi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, có mấy lời ông bớt nói ra đi, chỉ đủ để lừa trẻ con ba tuổi thôi."
"Nhưng mà muốn gạt tôi thì khó đấy!".
"Mặc dù tôi không thích dùng âm mưu quỷ kế, nhưng mà tôi cũng nhìn ra được, cái gì là cậu Năm Cảng thành, cái gì mà một đời vinh hoa phú quý, đều chỉ là lý do mà ông lấy ra để lừa tôi thôi."
"Một khi tôi thực sự đưa tin cho Đường Lan Nhược, sẽ thành công khiến cho Bùi Môn tại Cảng thành và Las Vegas của các người loạn lên, sau đó đẩy Bùi Cửu Phong nhà các người lên thượng vị đúng không."
"Tôi nghĩ, sau khi anh ta lên thì chuyện đầu tiên muốn làm tuyệt đối không phải bồi dưỡng được một cậu Năm Cảng thành gì." "Mà là giết tôi nhỉ?"
"Dù sao, bí mật thế này sao có thể bị một người ngoài nắm giữ chứ?"
"Các người sẽ không tin một người ngoài như tôi, cho dù tôi cam đoan không nói ra bí mật này, nhưng đối với các người thì chỉ có kẻ đã chết mới có thể yên tâm được, đúng chứ?"
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh tựa như cười mà không phải cười, chuyện chém giết trong miệng anh nói ra lại thản nhiên vô cùng.
Bùi Văn Lâm có hơi sững sờ, trong con người toát lên vẻ kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Bùi Nguyên Minh tuổi còn trẻ mà có thể nhìn sâu, hiểu rộng như vậy.
Với cả, còn nắm rõ phong cách làm việc của hào môn bọn họ trong lòng bàn tay.
Nhân tài!
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, nhưng Bùi Văn Lâm không có thể hiện nói ra ngoài.
Mà tự mình châm một điếu xì gà nhỏ, hít một hơi, rồi cười ha ha, nói: "Cậu Bùi, cậu đây là đặt điều xấu về tôi rồi!"
"Cũng vu oan tối mà không chịu trách nhiệm!"
"Mặc dù tôi hi vọng con tối thượng vị, thích tiền, thích quyền, nhưng con người tôi có giới hạn!"
"Tôi là thương nhân, tôi làm giao dịch và buôn bán."
"Chém giết không phải là tính cách của tôi, tôi cũng không có gan đi giết người phóng hỏa"
Bùi Văn Lâm xoay xoay hộp quẹt, híp mắt nói: "Thế này đi, nếu cậu không tin tôi, vậy tôi gả con gái tôi cho cậu."
"Có lẽ cậu không biết, ngoài Bùi Cửu Phong, tôi còn óc một đứa con gái."
"Cậu làm con rể tôi, tôi sẽ không muốn mạng của cậu nữa" "Dù sao, tôi sẽ không lấy chuyện cả đời của con gái mình ra làm trò đùa"
Vừa nói, Bùi Văn Lâm còn lấy điện thoại di động, mở một tấm hình cho Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua.
người.
Trong ảnh là một cô gái có dáng vẻ trong sáng, gương mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, đúng là cực kỳ hấp dẫn mắt
Lúc này, Bùi Văn Lâm không chỉ ra vẻ thật tâm thật ý, hơn nữa còn cho thấy sự độ lượng và ý chí của mình, dường như cho dù Bùi Nguyễn Minh có suy đoán thế kia về ông ta, ông ta cũng không quan trọng.
Ngược lại, ông ta sẽ chứng minh với Bùi Nguyên Minh những chuyện này.
- -----------------