Về chiều tối tại cảng Victoria, ánh sáng của hoàng hôn là một trong những khung cảnh đẹp nhất nơi này.
Bùi Nguyên Minh ngồi trên nóc của một du thuyền, đang lật xem hơn chục phần báo mới mua.
Chỉ là sau khi xem xong, trông anh có vẻ hơi tiếc nuối.
Chỉ có thể nói mấy nhà bào này thật sự khá được, anh đã cung cấp cho họ nhiều thông tin như vậy, cuối cùng lại viết chẳng ai ra gì.
Mặc kệ là Bùi Cửu Thiên hay Bùi Văn Lâm, mấy nhà báo này cũng không chừa mặt mũi.
"Quả nhiên là có tiền có quyền thật tốt. Ngay cả tiếng nói của truyền thông đều có thể nắm trong tay"
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh đang cảm xúc dạt dào, anh nhìn thấy một bóng người bước lên du thuyền và ngồi xuống bên cạnh mình.
Môn chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, Bùi Văn Cẩn.
Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa phong cách Hawaii, mang một cặp kính râm bản to, hơn nữa cũng không có kẻ dưới đi theo.
Nếu không phải là Bùi Nguyên Minh biết ông ta có lẽ cũng đã tưởng lầm ông ta thành một ông chú bình thường nào đó ở ven đường.
Nhìn thấy Bùi Văn Cẩn nằm xuống, Bùi Nguyên Minh tiện tay rót cà phê vào cốc và đưa sang cho ông ta, thản nhiên nói: "Bài môn chủ sao lại có nhã hứng tới chỗ này của tôi thế?"
Đây là địa điểm mà Thôi Nhã Tuyết vừa mới bố trí giúp Bùi Nguyên Minh, dù sao Bùi Nguyên Minh cũng ở khách sạn Bách Nhạc mãi đến phát chán rồi.
Biệt thự hoa viên của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas cũng không phải cứ muốn tới là tới, sẽ kéo theo lời ra tiếng vào, cho nên Bùi Nguyên Minh đã nghĩ đổi sang một môi trường khác.
Sau khi nhận lấy cà phê mà Bùi Nguyên Minh đưa qua, Bùi Văn Cẩn cười cười nói: "Nói thật, tôi không thích cà phê. Thứ này tuy nâng cao tinh thần, giúp chúng ta tỉnh táo. Nhưng đôi lúc, hiếm khi hồ đồ"
Bùi Nguyên Minh đảo mắt, sau đó cười nói: "Xem ra Bùi môn chủ gặp phải chuyện gì rồi"
"Không biết có cần tôi hỗ trợ gì không nhỉ?"
Bùi Văn Cẩn im lặng một lúc, rồi mới khẽ nói: "Vừa rồi anh Hai mới gọi điện cho tôi"
Bùi Nguyên Minh hứng thú nghe ông ta nói: "Là người con thứ hai của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chỉ say mê võ học trong truyền thuyết, Bùi Văn Sơn?"
"Chính là người đó." Bùi Văn Cẩn cầm cốc cà phê, cảm thán nói.
"Người anh Hai này của tôi, tuy chỉ một lòng tu luyện võ học và chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, nhưng cũng bởi vì như vậy nên địa vị của anh ấy tại Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas mới cách biệt như vậy. Tuy so ra vẫn kém bà cụ, thế nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu."
"Mà khi nãy người anh Hai này lại gọi điện cho tôi, vì muốn cầu xin tôi một chuyện"
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Thả Bùi Cửu Phong?"
Ánh mắt Bùi Văn Cẩn lóe lên một tia sáng khó nhận ra, chính là không ngờ Bùi Nguyên Minh đoán chính xác như vậy.
Ngay sau đó, ông ta gật đầu: "Đúng vậy"
"Sẽ, ông ta chắc chắn sẽ đến. Nếu hôm nay không bị cậu đánh một cái phải đi bệnh viện xử lý vết thương, thì bây giờ đã tới đây lâu rồi."
Bùi Văn Cẩn nói lời sâu xa, dường như muốn được biết giữa Bùi Nguyên Minh và Bùi Văn Lâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà với thân phận của ông ta, có một số chuyện chỉ có thể ám chỉ chứ cũng không hỏi nhiều. Bùi Nguyên Minh cũng chả sao, anh vốn chuẩn bị kể lại chuyện của hôm nay.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt anh híp lại, tầm mắt rơi xuống chỗ lối vào của du thuyền.
Một chiếc Maybach bắt mắt đang chạy bằng băng về phía này, cửa xe được mở ra, Bùi Văn Lâm đạp của bước xuống.
- -----------------