Nhìn Bùi Văn Thành sẽ có cảm giác ông ta đã hơn năm mươi tuổi. Ông ta luôn đeo mắt kính viền vàng, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, cả người phủ đầy khí thế bề trên. Lúc này, ông ta hơi cúi đầu ho khan một tiếng: “Khụ khụ..”
Sau đó, ông ta ngồi thắng người, lật xem tập tài liệu trước mặt. Ông ta xem được một lát thì liếc mắt nhìn Bùi Diễm Lan rồi nói: “Diễm Lan, những điều mà quản lý Mạnh vừa nói, có đúng không?”
"Ông muốn tôi giải thích chuyện nào?”
Ông ta không trực tiếp hỏi Bùi Nguyên Minh. Bởi vì trong mắt ông ta, Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên ăn bám vô tích sự, không đáng nhắc tới.
“Quản lý Mạnh nói hoàn toàn là sự thật” Bùi Diễm Lan vẻ mặt hờ hững nói: “Chẳng qua là, anh ta quên không nhắc tới nguyên nhân Bùi Nguyên Minh ra tay thôi. Cho nên tôi sẽ nói cho ông biết, đám người của Daichi Ishikawa gây rối và đánh nhân viên của tập đoàn tài chính của chúng ta. Bùi Nguyên Minh nhìn bọn chúng như vậy thì không nhịn nổi, muốn thay trời hành đạo mà ra tay dạy dỗ đám người Daichi Ishikawa. Tôi cảm thấy, trong chuyện này thì Bùi Nguyên Minh không làm sai. Nếu chủ tịch muốn Bùi Nguyên Minh nhận trách nhiệm này, vậy thì, một tổng giám đốc nhỏ bé như tôi cũng sẽ chịu mọi trách nhiệm và sẽ giải quyết mọi hậu quả theo đúng chỉ thị của chủ tịch. Vì tôi đã từng nói, những lời nói và hành động của anh ta đều đại diện cho lời nói và hành động của tôi. Tôi xin nói lại, tôi muốn chịu trách nhiệm chuyện này.”
Bùi Nguyên Minh rất hứng thú nhìn Bùi Diễm Lan, anh không ngờ cô ta lại kiên quyết như vậy.
Mạnh Thể Khôi cười lạnh một tiếng rồi nói: "Cô Bùi, Daichi Ishikawa là thế hệ thứ hai của dòng họ Ishikawa nên anh ta vô cùng ngang ngược và phách lối! Anh ta khiến tôi mất mặt rất nhiều lần, nhưng tôi có làm gì anh ta không? Chỉ là mấy nhân viên quèn của tập đoàn, có bị anh ta đánh thì đã làm sao? Các cô ấy có thể hưởng thụ đãi ngộ giống như tôi, chẳng phải rất vinh dự sao! Chỉ cần Daichi Ishikawa đồng ý ký hợp đồng quyền đại lý thì có làm tôi mất mặt hay đạp tôi trên đất, tôi cũng sẽ chấp nhận vì lợi ích của tập đoàn. Dù sao, cô cũng là người trên thương trường, chẳng lẽ đạo lý hiển nhiên này mà cô cũng không hiểu sao? Việc nhỏ mà không nhẫn thì sao làm được việc lớn đây!
| Cô chỉ vì người khác chịu chút đánh đập mà gây xích mích với người ta, có đáng không? Anh ta không những đánh thư ký Kim mà còn uy hiếp Daichi Ishikawa. Anh ta làm thế, chính là muốn chia rẽ tập đoàn chúng ta và tập đoàn Ishikawa! Cô Bùi, chẳng lẽ cô không biết tầm ảnh hưởng của tập đoàn Ishikawa trên toàn thế giới? Tôi cũng nhận được đe dọa từ thư ký Kim, anh ta nói Tập đoàn Ishikawa sẽ phong sát Tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas trên toàn thế giới! Nếu như thế, cô có biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không? Chỉ bởi vì Bùi Diễm Lan cô không hiểu cách làm người đấy! Cho dù cô hẹn gặp Daichi Ishikawa ba mặt một lời, ít nhất cô cũng phải báo trước hai tiếng. Dù gì bản thân cô cũng là cấp trên, chẳng lẽ điều tối thiểu đó mà cô cũng không biết?
Một chuyện nhỏ nhặt như này mà cô còn không hiểu, đủ chứng minh cô Bùi vẫn còn quá trẻ để đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc! Vì lợi ích của tập đoàn tài chính chúng ta, tôi thấy cô nên rời khỏi vị trí đó đi!”
Bùi Văn Thành dựa vào ghế sô pha, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Bùi Diễm Lan rồi nói: “Diễm Lan, cô quả thật xử lý không tốt chuyện này. Cô cũng là người trên thương trường, nên cô phải biết, điều tối kỵ trong kinh doanh chính là đem tình cảm xen lẫn trong công việc. Đối phương cũng chỉ có chút quái gở, chỉ cần đạt được lợi ích cuối cùng thì cô cũng nên cư xử cho phù hợp. Bởi vì cô tới muộn, khiến khách quý tức giận mới ra tay đánh mấy nhân viên nữ. Sau đó, mấy người lại muốn bắt lỗi người ta? Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến lần hợp tác bị hủy, dẫn đến tập đoàn bị tổn thất lợi ích. Chuyện này không nên xảy ra!”.
- -----------------