“Có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, đồ đã hết tác dụng.”
Bùi Nguyên Minh ra vẻ thán phục.
"Lý Linh Đơn thật là không tưởng nha, thảo nào ngay cả đổ vương Hòa Thanh Phong đều bị anh ta làm cho tới tìm tôi nhờ giúp đỡ."
Mặc dù biết Bùi Nguyên Minh nói tám phần mười là sự thực, nhưng lúc này Trần Đồng Hoa vẫn theo bản năng chống cự.
“Không, tôi sẽ không tin lời của anh!”
“Ngài Đơn chắc là sẽ không giết tôi, quay video, mặc áo cưới, nhảy xuống biển, tìm chết, đều là bởi vì áp lực của tôi quá lớn, tôi bị mộng du!”.
Hiển nhiên, Lý Linh Đơn là người đàn ông cho cô ta thẻ xanh.
Cũng là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của cô ta.
Cô ta tin tưởng vinh hoa phú quý cùng tương lai cao cao tại thượng của mình đều đến từ người đàn ông này.
Hiện tại hi vọng tan vỡ, người đàn ông này còn muốn giết mình.
Lấy tính cách của Trần Đồng Hoa, cô ta làm sao có thể tiếp thu.
“Mộng du? Áp lực quá?”
Bùi Nguyên Minh cười khẽ.
"Trần Đồng Hoa, tôi không phải không thừa nhận, bản lĩnh trợn mắt nói mò của cô thật là kinh thiên động địa!”
“Cô nói cái này, có phải là lừa mình dối người quá rồi không?”
"Anh ta biết dùng thuật thôi miên cường độ thấp cùng tâm lý ám chỉ, điểm này cho dù cô không biết, hơn phân nửa cũng đã nhận ra nhỉ?”
"Chính cô là bị anh ta thôi miên, ám hiệu, lẽ nào cô không rõ ràng lắm à?”
Bùi Nguyên Minh cười khẽ: “Đương nhiên, nếu như cô không tin, cô có thể thử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, xem anh ta có thể bị cô dọa không nào?”
“Đương nhiên, cô cũng phải suy nghĩ kỹ càng, một khi cô xuất hiện, anh ta có tự mình giết chết cô hay không nhé!
"Còn nữa tôi cứu cô, cũng không phải là có cảm tình tốt gì đối với cô, mà là cảm thấy cô sống mới có giá trị đối với tôi.” "Thế nhưng nếu cô không tin Lý Linh Đơn của cô sẽ giết chết cô, như vậy tôi cũng lười lãng phí miệng lưỡi” "Cô tự giải quyết cho tốt đi”.
Bùi Nguyên Minh cười cười, đưa tay vỗ nhẹ lên trên mặt của Trần Đồng Hoa, sau đó để lại một tấm danh thiếp: “Có việc gọi điện thoại cho tôi”.
“Tôi khác với Lý Linh Đơn”
"Tôi là một người đàn ông chịu trách nhiệm!”
“Ít nhất, tôi không dùng qua rồi vứt bỏ”
Cả người Trần Đồng Hoa run lên, muốn xé nát danh thiếp, thế nhưng cuối cùng vẫn do dự mà vò thành một cục, nắm ở trong tay.
Sau đó, cô ta dùng dằng leo xuống chạy đến chỗ đám người không thấy được, chuẩn bị gọi điện thoại di động chất vấn có phải Lý Linh Đơn muốn giết mình không.
Nhưng trong nháy mắt cô ta bấm số điện thoại thì lại do dự một chút.
Hiển nhiên, những lời Bùi Nguyên Minh nói đối với cô ta có ảnh hưởng nhất định, cô ta rất lo lắng nếu mình mình qua đó sẽ bị diệt khẩu.
Ngay lúc Trần Đồng Hoa chuẩn bị trở về khách sạn Bách Nhạc mang theo vệ sĩ, cô ta vừa đi qua một con đường âm u.
Nhưng vừa lúc đó, một chiếc xe tải màu đen không biển số bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, gào thét lao về phía cô ta.
Tiếng phanh chân ga rít gào dữ dội, chấn động tâm can.
"A."
Trần Đồng Hoa kêu thảm một tiếng, lộn người mấy vòng.
- -----------------