Hít một hơi thật sâu, Bùi Diễm Lan tạm thời gạt đi một số suy nghĩ không nên có, sau đó cười nói: “Anh đã quyết định ra tay rồi, kế tiếp anh định chuẩn bị hành động như thế nào?”
“Tạm thời yên tĩnh quan sát.”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh hơi lóe sáng lên, sau đó mỉm cười một tiếng.
“Lý Liên Kiệt không phải là vị vua trở lại sao? Không phải muốn tất cả mọi người đến trước mặt anh ta quỳ xuống tự sát sao? Tôi là muốn xem thử, rốt cuộc có người đi tự sát không.
“Đợi khi anh ta ra tay, chúng ta sẽ có cơ hội động thủ chăng”
“Đến lúc đó, có rất nhiều cơ hội. Tất nhiên, tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas những ngày này cũng sẽ tăng cường an ninh, tôi nghi ngờ mục tiêu đầu tiên của anh ta sẽ là cô”
Đây không phải là lần đầu tiên Bùi Nguyên Minh tiếp xúc với một người như Lý Liên Kiệt.
Chiến thần trẻ tuổi, sát phạt vô số, những người như vậy nói chúng rất là kiêu ngạo hống hách.
So với mấy người Chân Vũ Long, Phương Trung Nghĩa ở thủ đô ngày đó, không biết là khó đối phó hơn gấp bao nhiêu lần.
Nếu như có cơ hội, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng thèm để ý muốn đích thân đi gặp mặt vị chiến thần mới này của đoàn kỵ sĩ thánh điện của đế quốc Ba Tư một lần.
Hôm nay, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thánh điện bị bản thân anh đánh chẳng khác gì một con chó, vị chiến thần mới này vẫn còn dã tâm dẫn đội quân tới đây gây sự, chuyện này đủ để chứng minh, anh ta tự tin như thế nào.
Bùi Diễm Lan khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, tôi nghe theo anh, bây giờ anh định làm gì?”
Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Biệt thự hoa viên vốn là nơi ở tốt, nhưng bây giờ tạm thời tôi sẽ không quay về đó được nữa. Đưa tôi đến khách sạn Bách Nhạc nghỉ ngơi đi.”
Bùi Diễm Lan mỉm cười, di chuyển vô lăng, tăng tốc độ nhanh lên một chút rồi chạy về phía khách sạn Bách Nhạc.
Chỉ có điều, sau khi Bùi Nguyên Minh đến khách sạn Bách Nhạc, lại phát hiện cái suy nghĩ muốn nghỉ ngơi một lát của mình đã thất bại rồi.
Lãnh đạo của Cảng Thành, Đổng Quốc Đạt và con gái Đồng Hoài An đã đợi ở sảnh lễ tân từ rất lâu. Đổng Quốc Đạt đổi một bộ quần áo bình thường, lúc này đang quan sát tấm bản đồ trên tường, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, trầm ngâm nói: “Cảng đốc Đổng, ông là lãnh đạo của Cảng Thành có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được rồi. Ông chạy đến chỗ tôi như thế, khiến tôi rất sợ đấy!”
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, có câu không việc sẽ không tìm đến tận cửa. Với thân phận của Đổng Quốc Đạt, nếu như không có chuyện, ông ta hà tất phải xuất hiện ở chỗ này.
Thêm vào đó, tình hình Cảng Thành bây giờ lại càng thêm rối ren, cho nên Bùi Nguyên Minh vô thức có chút bùi ngùi.
Mặc dù anh có thể đoán ra được Đổng Quốc Đạt đến đây là vì chuyện gì, nhưng anh vẫn mong đối phương đừng đến thì hơn.
Dù sao thì mối quan hệ giữa hai bên cũng khá tốt, nếu Đổng Quốc Đạt đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, Bùi Nguyên Minh có lẽ sẽ phải chịu khoanh tay bó gối.
“Cậu Minh, tôi vừa mới tan làm nên đến đây tìm cậu muốn cùng nhau dùng bữa tối, chỉ là không ngờ cậu lại bận bịu, sớm biết như thế, để hôm khác tôi mới đến”
Đổng Quốc Đạt nói vài câu, trên mặt cũng nở nụ cười. “Cơ mà cũng đã đến rồi, tôi nghĩ có chút chuyện nhỏ cần phải thương lượng với cậu một chút, không biết cậu Minh có thời gian để.....“.
Bùi Nguyên Minh xoa xoa lông mày, thở dài nói: “Ngồi đi.”
- -----------------