“Bây giờ đến đây tìm tứ công chúa làm gì? Lần này là định bán đứng Đại Hạ sao? Muốn thi triển lại bản lĩnh gia nô ba họ của ông à? Nhưng mà cũng không phải là không thể đi ra ngoài quỳ xuống, tứ công chúa và tôi sẽ cho ông một cơ hội” Lý Liên Kiệt nhìn mỉa mai.
Sắc mặt Đổng Quốc Đạt hơi thay đổi, cái tên gọi gia nô ba họ này, chính là đại kỵ của ông ta, Lý Liên Kiệt này hoàn toàn không xem Cảng đốc như ông ta ra gì.
Nhưng vào lúc ụ cười nói: “Cậu Lý nói đùa rồi”
“Ông thấy tôi giống như đang nói đùa sao?” Lý Liên Kiệt hơi nghiêng đầu, tự mình châm một điếu xì gà rồi phun một hơi khói vào mặt Đồng Quốc Đạt.
“Không phải tới đây là gia nổ ba họ, thì ông chạy tới đây là gì? Cảm thấy như bản thân đã trở thành Thống đốc Cảng Thành, có thể diện rồi? Cho nên muốn tới đây thuyết khách sao? Họ Đồng kia, ông có quá coi trọng bản thân rồi không?” | Vừa nói, Lý Liên Kiệt duỗi tay phải cầm điếu xì gà ra, vỗ nhẹ vào mặt Đổng Quốc Đạt vài lần, trên mặt anh ta lộ ra vẻ châm chọc, chế giễu.
“Cậu Lý, cậu đã hiểu lầm tôi quá nhiều rồi, tôi chỉ nghĩ mọi người đều là người văn minh, đánh đánh giết giết không tốt, có khi nên dĩ hòa vi quý”
Đồng Quốc Đạt cười lớn.
“Tôi biết cậu Lý lần này là áo thù mười năm chưa muộn. Chỉ là, năm nay, chém giết nhau không còn là xu hướng chủ đạo của thế giới này. Tốt hơn là nên ngồi xuống nói chuyện, như thế sẽ tốt cho nhau hơn, oan oan tương báo khi nào mới hết!”
| Lý Liên Kiệt thờ ơ nói: “Đổng Quốc Đạt, có phải là ông quá xem trọng bản thân mình rồi không?”
“Tuy ông không tham gia vào chuyện sáu năm trước, nhưng nếu ông cứ nhất quyết nhúng tay vào chuyện của tôi. Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, cái gì gọi là nghiền cốt thành tro. Ngoài ra, Thống đốc Cảng Thành rất ngầu trong mắt người khác, nhưng đối với tôi, nó chẳng đáng một xu nào cả. Nếu không phải nể mặt ông có chút công lao giúp đỡ từ công chúa mặc dù chẳng đáng kể, thì bây giờ ông đã bị tôi đánh gãy hai tay hai chân ném ra ngoài rồi. Có hiểu không?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mới nhận ra cô, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Xem nào, xem nào, người này không phải là Bùi Diễm Lan có hôn ước với tôi sao, cô Bùi? Sao thế, nghe nói tôi và tứ công chúa ở cùng nhau, người vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận này của tôi nổi ghen, lo lắng rồi à? Cho nên vội đến đây tìm tôi, muốn lấy lại vị trí vợ cả của cô sao? Cô có cơ hội đấy. Quỳ xuống liếm để giày của tôi, tôi sẽ có thể cho cô cơ hội làm vợ cả, thể nào?”
Kiêu ngạo, độc đoán, ngông cuồng, cực kỳ ngông cuồng! Nhất đại chiến thần tiếng xấu đồn xa này, tại thời điểm này đã thể hiện sự độc đoán và kiêu ngạo của mình.
Bùi Diễm Lan lạnh lùng nói: “Khi nào mà một con chó mất chủ lại có thể sửa bậy trước mặt tôi thế”
Đổng Hoài An cũng điềm tĩnh nói: “Có lẽ hôm nay quên uống thuốc rồi, quên cách làm một con chó như thế nào”
Rõ ràng, hai người phụ nữ này không phải là người bình thường. Cả Bùi Diễm Lan và Đông Hoài An đều không thể bị sỉ nhục như thế này.
Đặc biệt là Đồng Hoài An, nhìn thấy ba mình bị người ta làm mất mặt, trong lòng cô ta đã sớm bốc hỏa rồi.
- -----------------