Thần sắc Lý Liên Kiệt biến đổi, sau đó lạnh giọng nói: "Bùi Nguyễn Minh, anh nên biết mấy tên thuộc hạ này của tôi không phải là đối thủ của Bùi Cửu Thiên"
"Trừ phi tôi tự mình ra tay, nếu không, bọn chúng không có cơ hội giết chết Bùi Cửu Thiên!"
Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói: "Điều đó đầu liên quan đến tôi."
"Tôi nói rồi, anh có thể giết chết anh em kết nghĩa của anh, tôi sẽ không giết anh."
"Bây giờ anh đã không còn cách nào để giết chết anh ấy, vậy anh muốn rời đi, đâu có đơn giản như vậy" "Anh có thể ở đây sắp xếp mấy tên thuộc hạ đi phục sát, cũng có thể gọi điện thoại để điều binh khiển tướng"
"Có thể nói, anh chỉ cần có năng lực, anh làm cái gì tôi cũng không ngăn cản anh"
"Chỉ có một điểm duy nhất, chính là anh không được rời khỏi đại sảnh nửa bước"
"Nếu không, đừng trách những khẩu súng trong tay thuộc hạ của tôi không có mắt."
"Còn về suy nghĩ thừa nước đục thả câu kia, anh Lý tốt nhất nên thu lại đi."
"Ở trước mặt tôi, vô ích thôi"
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh thản nhiên của Bùi Nguyên Minh giờ phút này, Lý Liên Kiệt thần sắc lạnh lùng giơ khẩu súng trong tay mình lên, ngắm chuẩn vào đầu của người phía trước.
Nhưng rất nhanh chóng, anh ta lại không thể không hạ súng xuống.
Bởi vì theo cùng động tác của anh ta, ít nhất có hai mươi khẩu súng đang kề sát trên ót của anh ta.
Chỉ cần anh có bất cứ hành động không nên nào, chỉ sợ sẽ bị bắn mất xác. Cho dù là Chiến Thần, cũng không thể nào cản được nhiều súng đạn như vậy.
Huống hồ anh vừa rồi đã sử dụng thuật thôi miên quá giới hạn, giờ phút này căn bản không thể phát huy nổi năm phần thực lực ngày thường.
Tiêu rồi!
Ý nghĩ này hiện ra trong đầu Lý Liên Kiệt, anh ta rất rõ ràng, không thể cứu vãn được gì nữa rồi.
Anh ta vương giả trở về, mạnh mẽ tới Cảng Thành.
Nhưng đêm nay, anh ta chẳng qua chỉ mắc sai lầm ở một điểm, hiện ta đã mất hết tất cả.
Anh ta thua rồi, thua đến nỗi không còn tư cách để trở mình nữa. Tên khốn Bùi Nguyên Minh kia, chẳng những giết người mà còn diệt tâm.
Hiện tại sức mạnh của anh ta tại Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas, đều bị chính anh ta vừa rồi dùng vũ khí để bức thành kẻ thù.
Giờ phút này Lý Liên Kiệt tỉnh táo lại mới phát hiện ra, trong tay anh ta dường như không còn là bài nào có thể đánh nữa rồi.
Hiện tại điều duy nhất có thể mong chờ vào, có lẽ chỉ có những vị đến từ hoàng thất của Đế quốc Ba Tư, nhưng bốn vị công chúa không màng tranh đấu.
Bốn vị công chúa thật sự có thể đối đầu với tên khốn Bùi Nguyên Minh này sao? Nghĩ đến điểm này, Lý Liên Kiệt cảm thấy trong lòng mình trầm mặc đến cực điểm.
Một hồi lâu sau đó, Lý Liên Kiệt thở dài một tiếng, vứt vũ khí ở trong tay xuống, giơ hai tay lên cao.
Ngàn tính vạn tính, người tính không bằng trời tính.
Mười giờ tối, khách khứa rời đi, nhưng nguyên cả Cảng Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước.
Bùi Nguyên Minh ngồi ở vị trí cao nhất của sòng bài giải trí Thủ Đô, vừa nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, vừa uống cà phê để tinh thần được tỉnh táo.
Ngay vào lúc này, Thôi Văn Triết nhanh chóng chạy vào.
Anh ta kính cẩn lễ phép đưa một tấm lệnh bài ôn nhuận như ngọc đặt ở trên bàn, trầm giọng nói: "Hoà đổ vương vẫn còn đang giải quyết công việc ở bên dưới, ông ấy sai tôi đưa tấm Đổ Bài này cho anh trước."
"Theo như ý kiến của ông ấy, bắt đầu từ giờ phút này, tẩm Đổ Bài này và sòng bài giải trí Thủ Đô, đều đưa về danh nghĩa của cậu Bùi."
"Còn về phần Lý Liên Kiệt, anh ta đã bị nhốt trong tầng hầm của sòng bài giải trí Thủ Đô, tôi đã sắp xếp lượng lớn hộ vệ canh giữ"
"Không có ai có thể tiếp cận anh ta, anh ta cũng không thể trốn ra ngoài"
"Có điều, cậu Bùi, tại sao lại không diệt cỏ tận gốc? Sự tồn tại của tên đó dù sao cũng là một sự phiền phức, ngộ nhỡ để quốc Ba Tư bên kia đến đòi người."