Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2946: Chương 2946




“Tiễn khách.”

Sau khi pha một ấm trà Phổ Nhỉ, Bùi Nguyên Minh không nể mặt Tứ công chúa một chút nào, anh thản nhiên vung tay tiễn khách. “Bùi Nguyên Minh!”

Tứ công chúa nghiến răng nghiến lợi như muốn nổi đóa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Cô ta muốn hất chén trà Phổ Nhỉ lên mặt của Bùi Nguyễn Minh, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được kích động, bởi vì cô ta biết nếu làm vậy sẽ có hậu quả gì.

Sau ba phút nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, Tứ công chúa xoay người bỏ đi.

Mấy phút sau, cô ta ngồi ở ghế sau của chiếc Rolls Royce, vẻ mặt u ám đến mức đáng sợ.

Một nam thư ký đẹp trai nho nhã cung kính đưa cho cô ta một lỵ Sâm Panh, sau đó trầm giọng hỏi: “Tứ công chúa, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Sắc mặt Tử công chúa trầm xuống, chậm rãi nói: “Cho gọi kỵ sĩ bàn tròn!”

Những người được gọi là kỵ sĩ bàn tròn chính là những người ưu tú nhất được chọn ra từ Thánh Điện Kỵ Sĩ.

Nếu được so sánh với lính đặc chủng của Thánh Điện Kỵ Sĩ thì kỵ sĩ bàn tròn sẽ là lính đặc chủng của vua.

Ngay cả khi với một người có thân phận cao quý như Tứ công chúa thì kỵ sĩ bàn tròn cũng không thể ở bên cạnh để phục vụ.

Nghe được mệnh lệnh này, sắc mặt của nam thư kí đẹp trai kia dần thay đổi.

Anh ta biết rõ lần này Tử công chúa đang chuẩn bị toàn lực để ứng phó.

Gần như khi đoàn xe sang trọng của Tứ công chúa rời đi, Bùi Nguyễn Minh đứng trên sân thượng của phòng tiếp khách, nhìn đường bờ biển phía trước.

Sau đó không lâu, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng đi tới.

Là Bùi Diễm Lan.

Người phụ nữ vừa thay một bộ sườn xám, vừa tôn lên khí chất lạnh lùng đồng thời để người khác thấy rõ những đường cong mềm mại trên người cô ta.

Chỉ sợ những người đàn ông bình thường khi nhìn thấy cô ta đều khó mà kiềm chế được bản thân.

Bùi Nguyên Minh liếc mấy cái, sau đó rời mắt đi.

Bùi Diễm Lan trợn mắt, khiến cho người khác cho rằng anh là một tên đầu gỗ không biết suy nghĩ. “Anh nghĩ xem sau khi Tử công chúa tời đi, cô ta sẽ cho người đi giết anh, hay là giết Bùi Cửu Thiên, hay là giả vờ đến cứu người?”

Bùi Diễm Lan cau mày nói.

Bùi Nguyễn Minh uống trà, thản nhiên nói: “Tốt xấu gì thì Tử công chúa cũng là Hoàng tộc của đế quốc Ba Tư, người thừa kế thứ tư, là một người có thân phận cao quý” “Một người như vậy có dễ dàng đồng ý thỏa hiệp không?” “Hơn nữa, tham vọng của cô ta rất lớn, muốn có địa vị, Cảnh Thành lại là một hòn đá làm nền tảng cho cô ta đạt được mong muốn, làm sao cô ta có thể tự mình phá hủy hòn đá này được?” “Cho nên đối với việc này, chắc chắn cô ta sẽ suy nghĩ rất kỹ.” “Trong ba lựa chọn việc giết tôi, cứu người hoặc giết Bùi Cửu Thiên, nếu không phải tình huống không còn cách nào khác thì chắc chắn cô ta sẽ không chọn tình huống cuối cùng, Tứ công chúa sẽ không giết Bùi Cửu Thiên. Bời vì cô ta sẽ không thể gánh được hậu quả nếu làm chuyện đó. Cho nên trong ba ngày này, cô ta sẽ tạo ra rất nhiều con thiêu thân, chúng ta cứ chờ là được.”

Có thể thấy, Bùi Nguyễn Minh đã quá hiểu về kẻ bề trên của để quốc Ba Tư này.

Anh biết rõ phong cách làm việc của đối phương, những thỏa thuận mà bên kia có thể thực hiện và những việc cần làm tiếp theo. “Tại sao phải cho cô ta ba ngày? Anh không thấy như vậy quá phiền phức sao?” Bùi Diễm Lan cau mày nói. “Bởi vì chúng ta cần một viên đạn, một sự bảo trợ” “Ba ngày sau, không phải là sinh nhật của bà cụ sao?” “Nếu trong ba ngày này, Tử công chúa chán ghét Bùi Cửu Thiên, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều việc.

Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng, mặc dù anh rất coi thường thủ đoạn của Bùi Cửu Thiên, những con chó nóng nảy còn nhảy rào thì nói chi tới Bùi Cửu Thiên.

Để Tứ công chúa nhảy tới nhảy lui, đây cũng là một chuyện có lợi đối với Bùi Nguyên Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.