Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2958: Chương 2958




**********

Chương 2958

Những lời tiếp theo không cần Thôi Văn Triết nói thì Bùi Nguyễn Minh cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Dựa vào sự tham lam và tầm nhìn hạn hẹp của Thanh Linh thì nếu như bà ta biết được Long Thương Húc là một kẻ có tiền, anh ta lại có hứng thú với Trịnh Tuyết Dương, cộng thêm việc bà ta ghét cay ghét đắng anh nữa, chắc chắn bà ta sẽ cố gắng hết sức để thúc đẩy chuyện này. “Đã liên lạc được với Đường Thiên Đồ chưa? Thực lực của Long Thương Húc thế nào?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi sang chuyện khác.

Thôi Văn Triết gượng cười nói: “Đường thống lĩnh nói, Long Thương Húc sâu không lường được, đồng thời bên cạnh anh ta có rất nhiều binh vương cấp bậc cao thủ. “Hơn nữa anh ta nhận ra đối phương không có ý xấu nên đã rút lui ngay lập tức theo như ý của anh rồi.”

Bùi Nguyên Minh hơi gật đầu, ý định ban đầu của anh chính là đừng để cho người khác biết mối quan hệ giữa anh và Đường Thiên Đồi.

Nhưng mà nếu như bây giờ giải thích thì e là lại bị Thanh Linh cảm thấy sự xuất hiện của Đường Thiên Đồ chính là có tật giật mình.

Còn về việc bà ta rất hài lòng với Long Thập Tam, hơn nữa còn coi anh ta như rể hiền mà đối xử nữa chứ? “Còn có chuyện gì không?”

Bùi Nguyên Minh bưng chén trà lên, anh muốn uống một hớp nhưng lại thấy buồn bực trong lòng thế nên anh chỉ đành đặt chén trà xuống rồi vô thức lên tiếng.

Thôi Văn Triết ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Dựa vào tin tức ở thủ đô thì hiện giờ Long Thương Húc đang bàn bạc chuyện khai phá mỏ vàng với chi thứ chín nhà họ Chân.”

Tiến độ hợp tác thế nào không thể đoán trước được.” “Nhưng mà anh ta đã mời bà Thanh và chị dâu đi Vũ Thành tham quan một chuyến rồi.”

Bùi Nguyễn Minh khẽ cười, anh nói: “Bà mẹ vợ của tôi đúng là không có đầu óc? Ngay cả đạo lý không có chuyện tốt nào tự nhiên mà có cũng không biết “Người ta tặng bà ta mấy cái túi Hermes, mời bà ta đi ăn vài bữa cơm thì bà ta đã nghĩ mình gặp được rể hiền rồi hå?” “Ở thủ đô có nhà họ Chân ở đó làm chỗ dựa, người như Long Thương Húc mới có thể ôn tổn lễ độ văn vẻ lịch sự được.” “Chứ một khi về đến địa bà của anh ta, e là Thanh Linh hối hận cũng không kịp ấy chứ.

Hiển nhiên Bùi Nguyên Minh hiểu rất rõ những người như thế này. “Cậu Bùi, chúng ta có cần sai người đi ngăn lại không?” Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng nói: “Thanh Linh tự muốn đi chịu chết thì liên quan gì đến tôi.

Đúng vào lúc này điện thoại của Bùi Nguyễn Minh vang lên.

Sau khi nghe máy, đầu bên kia vang lên một giọng nói rất dè dặt: “Anh rể, anh vẫn chưa đi nghỉ chứ?” “Anh có biết hôm nay nguy hiểm thế nào không, suýt chút nữa thì em và chị đã bị mấy người biến thái mặc âu phục giết chết rồi. “Anh rể, anh nhất định phải báo thù cho em đấy. Chỉ cần anh báo thù giúp em, anh muốn em làm gì cũng được.” “Tôi biết rồi.”

Bùi Nguyên Minh dứt khoát ngắt lời Trịnh Khánh Vân, anh đổi sang chủ đề khác. “Khi nào mọi người định tới Vũ Thành”

Trịnh Khánh Vân thở dài nói: “Nhanh thì cũng phải một tuần nữa, nhưng mà em thấy tâm trạng của chị rất không tốt, chắc là chị không muốn đi tới đó đâu. “Anh rể, hay là anh gọi điện thoại cho chị đi.” “Lúc trước chuyện hai người muốn ly hôn với nhau đã khiến chị ấy chịu đả kích rất lớn rồi, anh gọi điện dỗ chị ấy thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. “Chỉ cần anh nói đừng đi thì chắc chắn chị ấy sẽ không đi nữa. “Tất nhiên nếu như anh muốn ly hôn với chị ấy thật thì em có thể trở thành người dự bị được không?”

Bùi Nguyễn Minh nhướng mày lên rồi trầm giọng nói: “Nhóc con, em biết cái gì chứ?”

Sau đó lại nói thêm câu với Trịnh Khánh Vân, kiểu như cô ta muốn nhanh chóng lên nắm quyền ở tập đoàn Khai Sơn, trở nên đỉnh lưu các thứ... khó khăn lắm mới dỗ Trịnh Khánh Vân đi ngủ được. Sau đó Bùi Nguyễn Minh mới lấy điện thoại ra bấm số của Trịnh Tuyết Dương.

Điện thoại bíp bíp mấy tiếng cuối cùng cũng có người bắt máy. “Alo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.