“Am...”
Trên bầu trời, mây đen âm u kéo đến phát ra tiếng vang rền.
Trong mười lăm phút, tám chiếc Toyota Land Cruiser lao thẳng đến trước cửa một căn biệt thự bán bỏ hoang dưới chân núi Thái Bình.
Trong sân biệt thự có rất nhiều tên côn đồ đường phố nhuộm tóc lòe loẹt, đeo khuyên tai, trên người toàn là hình xăm.
Nhưng khi những tên côn đồ ngày thường không sợ trời, không sợ đất này nhìn thấy cửa xe mở ra, hơn hai mươi người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen bước xuống, tất cả chúng đều run rẩy, sau đó ngã lăn ra, trèo tường chạy trốn.
Đùa à?
Những người này vừa nhìn là biết ngay không phải người dễ đắc tội, những tên côn đồ nho nhỏ như chúng nào dám chống đối? Chưa kể trong tay những người này còn cầm súng đã lên đạn.
Chỉ chưa đầy ba phút, hiện trường đã được kiểm soát. Ngay cả gã côn đồ đầu đảng khu này biết được thân phận của những người đó, gã cũng chỉ dám đứng bên cạnh cười xòa.
Đùa gì thế?
Thiếu chủ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas tới làm việc, mấy tên côn đồ như chúng thì dám làm gì?
Chưa nói đến sự hùng mạnh của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, họ không tới xử bến tàu Hồng Hưng thì cũng xử bến tàu của bang Nam Dương.
Mà nơi đây vừa khéo được Hồng Hưng bảo kê.
Gần như trong giây phút hiện trường vừa được kiểm soát, ba chiếc Toyota Century Speedmaster xuất hiện. “Không được vào, cũng không được ra!”
Bùi Cửu Thiên bước xuống từ ghế sau chiếc xe ở giữa với vẻ mặt lạnh nhạt, anh ta ra lệnh cho mấy tên tay chân thân tín bên cạnh, còn bảo người lôi gã côn đồ đầu đảng phụ trách khu vực này tới để gã quỳ gối trước mặt mình.
Tên đầu đảng côn đồ không hề dám chống cự, chỉ nhìn Bùi Cửu Thiên bằng vẻ mặt cuồng nhiệt.
Dù sao trong mắt của rất nhiều tên côn đồ, người như Bùi Cửu Thiên chính là thần thánh. “Bốp bốp bốp...
Bùi Cửu Thiên vỗ tay vài cái, sau đó một tên thân tín của anh ta cầm một cái thùng chứa đầy tiền giấy Cảng Thành đủ màu đổ xuống đất, tiền chất đống như một ngọn núi nhỏ.
Sau khi làm xong hành động này, tên thân tín mới đưa tay vỗ vào mặt gã côn đồ, hờ hững nói: “Khuya hôm trước, nơi này không xảy ra chuyện gì lạ cả.” “Biết điều nói đi, nói không sót chữ nào cho tao.” “Nói xong thì số tiền này sẽ là của mày. “Thiếu nửa chữ chúng cũng là của mày, có điều là đốt cho mày thôi.
Gã côn đồ đầu đảng run bần bật, một lát sau gã mới run rẩy trả lời: “Thiếu chủ Bùi, tôi nhớ ra rồi!” “Khuya hôm trước có vài người đàn ông dẫn một con tin tới, nói là bắt cóc người nọ từ Las Vegas, họ nhờ chúng tôi trông giữ giúp ba ngày, ba ngày sau giết chết là được.” “Họ cho tôi ba trăm năm mươi triệu, bảo sau khi xong chuyện sẽ đưa thêm ba trăm năm mươi triệu nữa “Tôi đã đồng ý” “Bây giờ người nọ vẫn đang bị nhốt dưới tầng hầm ngầm...
Nghe vậy, một tia khác thường lóe lên trong mắt Bùi
Cửu Thiên, anh ta không kìm được khen ngợi Bùi Nguyên
Minh.
Lợi dụng côn đồ đường phố để nhốt Lý Liên Kiệt dưới mí mắt mình, cách hay đấy.
Nếu không phải hoàng gia đế quốc Ba Tư đã ăn sâu bén rễ ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, chỉ sợ sẽ không điều tra ra được.
Nghĩ tới đây, Bùi Cửu Thiên vỗ tay, đích thân dẫn vài tên thân tín đi vào căn biệt thự đổ nát trước mặt, sau đó từng bước đi về phía tầng hầm ngầm.
Anh ta ra hiệu cho mấy tên thân tín canh giữ xung quanh, sau đó bước vào cửa sắt tầng hầm ngầm, qua lan can anh ta có thể nhìn thấy một bóng người đang bị trói trên ghế, toàn thân bê bết máu.
Đầu người nọ bị phủ bằng một cái đồ trùm đầu, để người khác không nhìn thấy rõ mặt mũi của anh ta, nhưng đồ trùm đầu phập phồng như đang nói anh ta vẫn còn thở. Bùi Cửu Thiên khẽ cau mày, anh ta muốn lập tức đánh chết người này qua cánh cửa, nhưng lại nghĩ mình nên xác nhận thân phận của đối phương trước.