Bùi Nguyễn Minh híp mắt lại, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi. Một lát sau, anh cười cười nói: “Tôi nghe nói lúc cụ bà của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas này còn trẻ được xưng là Sát Nhân Vương. “Năm xưa, rất nhiều người của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas phản kháng, nhưng họ bị bà ta giết phơi thấy đầy đồng, máu chảy thành sông... “Có chuyện này không?”
Thôi Văn Triết trầm giọng nói: “Đó đều là bản án năm xưa rồi. Năm xưa, Lão Môn chủ của Bùi Môn đã hạ lệnh cấm bàn tán về chuyện này nên tất cả đều chỉ là lời đồn mà thôi, chẳng ai biết là thật hay là giả. “Nhưng bà ta cũng là nhân vật cấp bậc Tây Thiên Như Lai đấy nhé. “Nếu như khổ nhục kế của Bùi Cửu Thiên thành công, bà cụ sẽ bị đuổi ra ngoài. Như vậy bên Bùi Diễm Lan sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Bùi Nguyên Mình cười thản nhiên nói: “Sợ cái gì chứ. Người muốn phá hỏng ngày sinh nhật cũng chẳng phải chúng ta. Bọn mình là công dân tốt. Cậu quên rồi sao? Đổng Hoài An còn nợ tôi cái bằng khen công dân tốt đấy!” “Nhưng nếu Tây Thiên Như Lai chuẩn bị ra tay, chúng ta có nên giúp Tứ công chúa một tay không? Ngộ nhỡ cô ta không đấu lại được cụ bà này thì sao? Tôi sẽ rất nhức đầu...
Nói tới đây, Bùi Nguyên Minh đổi đề tài, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Thiếu chủ Lý – Vương Giả Trở Về của chúng ta sao rồi? Đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ chưa? Tôi vẫn chờ anh ta ra ngoài giúp Tứ công chúa của anh ta mở mang bờ cõi đấy”
Thôi Văn Triết nghe vậy thì khẽ nói: “Cậu Minh, tôi đã nhốt anh ta vào phòng điều hòa bốn mười tám tiếng theo chỉ thị của anh rồi. Ngoài việc mỗi giờ đưa cho anh ta một chén cà phê có mùi phân, tôi còn bảo người cứ hai tiếng đồng hồ lại dùng nước lạnh giúp Thiếu chủ Lý tỉnh táo một chút.” “Về phần điều hòa thì chắc chắn là mở cỡ to nhất rồi. Không thể ngờ một Chiến Thần kiêu ngạo khó thuần lại rơi vào tình cảnh người không ra người như thế này... “Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa vị Chiến Thần họ Lý này sẽ tè cả ra quần... “Tốt lắm” Bùi Nguyễn Minh cười nhạt. “Không thể không thừa nhận, cái trò mà Cơ quan hành chính của Cảng Thành dùng để đối phó với đám tham quan lại hay họ đến vậy. Kẻ kiêu ngạo khó thuần như vậy nhưng cũng sắp không trụ nổi nữa. Nếu như vậy, tôi nói cái gì, làm cái gì với anh ta thì người kia cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Chọn được cách đối phó với Lý Liên Kiệt cũng được coi là một thành tích đáng nể của Bùi Nguyên Minh. Dù sao anh cũng rõ ràng đối với người cấp bậc Chiến Thần như thế này, việc chém giết chẳng có nghĩa lý gì, trái lại sẽ càng khiến người kia kiêu ngạo không khuất phục.
Chỉ có thủ đoạn đối phó với đám tội phạm, quan tham ô này mới có thể đập tan cái ý chí mà anh ta vốn cho rằng không gì có thể phá vỡ kia. “Đi thôi, chúng ta đi gặp Thiếu chủ Lý – Chiến Thần Lý Liên Kiệt thôi.” Bùi Nguyên Minh đứng lên, dùng khăn giấy lau tay. “Tiện thể chuẩn bị một chút trà bánh cho tôi.” Thôi Văn Triết khẽ vuốt cằm, sau đó lập tức đi sắp xếp.
Mười phút sau, trong một gian phòng điều hòa ở tầng hầm của Khu giải trí thủ đô, một chiếc bàn ăn dài được đặt ở vị trí chính giữa, bên trên là vô số bánh kẹo và trà của Cảng Thành. Chỉ tính trà đã có mấy chục loại, mùi thơm xông vào mũi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đối diện bàn ăn là một người bị xích trên một chiếc ghế thép đặc chế. Toàn thân người này ướt sũng, đang run lên cầm cập. Mặt mũi anh ta hốc hác, môi khô nứt nẻ, không hề giống một Chiến Thần hăng hái, một thiếu chủ oai nghiêm như lúc trước nữa.
Khí thế ngang ngược, kiêu ngạo lúc trước nay đã biến mất hoàn toàn. Nhìn cốc cà phê trước mặt, anh ta không kìm được run rẩy. Vì phải chịu cái lạnh cực độ, cộng thêm bị bỏ đói nên anh ta không chịu được đã uống mấy cốc cà phê, chẳng khác nào uống thuốc độc để giải khát.
Giờ phút này cổ họng của Lý Liên Kiệt đau nhói, dạ dày như bị lửa thiêu. Bây giờ, anh ta có khát vọng vô tận với đồ ăn và nước uống.