Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3006: Chương 3006




Cùng lúc Bùi Cửu Thiên rời đi, Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị sắp xếp đội xe đi nghênh đón Thôi Nhã Tuyết, lại chuẩn bị tìm chỗ nào đấy nghỉ ngơi chút cho khoẻ, lại xử lý một chút chuyện liên quan đến thời hạn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà xe vừa mới nổ máy, Bùi Cửu Phong thở hồn hả hổn hển tới VỖ VỖ lên cửa sổ xe Bùi Nguyên Minh, thấp giọng nói: “Thiếu chủ Bùi, ba tôi tìm anh.”

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhướng mày: “Tìm tôi làm gì?”

Mặc dù anh đã từng gặp qua trưởng chi ba Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas Bùi Văn Lâm rồi.

Nhưng hai người cùng xem như gặp mặt mà không vui.

Có điều Bùi Nguyên Minh không thấy rằng, dưới tình hình hiện tại, hai người còn cần thiết phải gặp mặt.

“Ba tôi nói, muốn thể hiện sự biết ơn về chuyện tối hôm qua” “Ngoài ra, ông ấy còn muốn hỏi anh có chuyện gì cần giúp không?”

“Nếu có điều gì cần, ông ấy sẽ làm hết sức mình”

“Mong thiếu chủ Bùi nể tình gặp mặt..”

Biểu cảm của Bùi Cửu Phong có chút khó xử, không ngờ rằng ông cha già của mình lại đối xử khách khí với Bùi Nguyên Minh như vậy.

Nghe mấy lời này của Bùi Cửu Phong, nét mặt của Bùi Nguyên Minh lộ ra vài phần hào hứng.

Sau đó anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo mấy người đi đón Thôi Nhã Tuyết cứ đi trước đi, tiếp theo bản thân anh lại ngồi lên chiếc xe Bùi Cửu Phong đã chuẩn bị sẵn.

Nửa tiếng sau. Đội dừng phía ngoài của một căn biệt thự sát biển với trung tâm thành phố Cảng.

Căn biệt thự này không tính là lớn, nhưng lại có vị trí rất đẹp, thuộc kiểu tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!

Ở cái nơi cảng tấc đất tắc vàng này, có thể chiếm được một miếng thế này, còn xây được hắn một căn biệt thự đã có thể thấy được khả năng tài chính của Bùi Văn Lâm.

Đứng trong sân nhỏ Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Bùi Văn Lâm trong căn cao ốc lớn ở chính giữa.

Vị thương nhân mang theo khí chất thâm trầm của một người lãnh đạo, hôm nay mặc một bộ áo ngũ thân tay chẽn, bản thân ông ta đang pha trà.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân vọng tới từ phía sau, Bùi Văn Lâm quay người lại, nhìn Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới một lần mới đứng dậy, nở nụ cười: “Thiếu chủ Bùi, lần trước gặp mặt có vài chỗ thất lễ, mong cậu bỏ qua cho”

“Nếu cậu cần, tôi có thể tự mình nói một câu xin lỗi với cậu”

Vừa nói, trong giọng điệu của Bùi Văn Lâm mang theo chút dè dặt rót một chén trà đặt xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, có thể thể hiện rõ thái độ của ông ta.

Bùi Nguyên Minh cũng không để ý, mà cầm chén trà lệ thường thức một hớp rồi cười cười nói: “Lần trước gặp mặt, con trai ông bởi vì có quan hệ với tôi nên mới bị bắt vào phòng giam kia mà”.

“Nên giữa ông và tôi xảy ra xung đột cũng là chuyện đương nhiên mà”

“Nhưng mà, quan hệ giữa tôi và Bùi Cửu Phong bây giờ, cho dù không được xem là bạn, cũng được xem như đồng minh của nhau còn gì?”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!

“Không biết Bùi Tam Gia có gì muốn dạy bảo?”

Ánh mắt Bùi Văn Lâm sáng rực lên, sau khi ông ta nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Thiểu chủ Bùi, nói thật, hành động của cậu mấy lần này ở Cảng Thành và Las Vegas, tôi thực sự không hiểu lắm”

“Mặc dù cậu không có ý định lên nắm quyền ở Cảng Thành và Las Vegas, nhưng mỗi nước cờ của cậu cứ như đánh chơi chơi, lại giống như đang từng bước từng bước ép người, toàn bộ đều chỉ nhắm vào Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas”

“Đến người kiêu ngạo như Bùi Cửu Thiên cũng vì Tứ công chúa mà chạy tới chỗ cụ bà năn nỉ van xin”

“Không cần biết nước cờ van xin này của cậu ta thắng rồi, nhưng trong mắt những người cấp cao của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi, chuyện cậu ta làm là một chuyện rất chướng tai gai mắt mà còn mất mặt nữa.”

“Thân là người của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas, không xử lý được đối thủ lại chạy đi xin cụ bà ra tay giúp?” “Này là kiểu vô dụng cỡ nào chứ!”

Bùi Nguyên Minh cười nhẹ nói: “Bùi Tam Gia, niềm tin từ đầu mà ông tin chắc rằng nước cờ lần này Bùi Cửu Thiên sẽ thắng vậy?”

“Chỉ cần cụ bà ra tay thì nhất định sẽ thắng sao?”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.