Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3008: Chương 3008




Lời của Bùi Nguyên Minh khiến vẻ mặt Bùi Văn Lâm trầm xuống, nhưng ông ta vẫn cười xòa nói: “Cậu Minh nói đùa rồi”

“Người như tôi làm sao có thể có suy nghĩ phức tạp vậy chứ?”

“Sau khi biết ông Tư muốn để Bùi Diễm Lan lên nắm quyền, tôi cũng đã nhiều lần khuyên nhủ Cửu Phong, đừng nghĩ đến chuyện không có khả năng nữa“.

“Hôm nay tôi hẹn cậu Minh đến đây, cũng không có suy nghĩ gì khác.”

“Chẳng qua là tôi mong cậu Minh có thể thuận buồm xuôi gió ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas mà thôi.”

“Dù sao chi thứ ba nhà chúng tôi bây giờ cũng coi như đứng trên chiếc thuyền này của ông Tư rồi.”

“Phải không?”

Bùi Nguyên Minh đứng dậy, nhặt tách trà lên, sau đó gặp đầu ngón tay búng một cái.

Vừa nghe “keng” một tiếng, những khẩu súng được che giấu rất kỹ trên nóc nhà cách đó không xa lúc này lại xuất hiện trước mặt.

Thông qua thiết bị công nghệ cao, lúc này có người có thể điều khiển những khẩu súng ở đây từ xa.

Mà cảnh tượng này lại khiến vẻ mặt Bùi Văn Lâm thay đổi nhanh chóng. Ông ta không ngờ rằng trước mặt Bùi Nguyên Minh, mình lại chẳng có bất kỳ bí mật nào đáng nói cả. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!

Bùi Nguyên Minh cười như không cười nhìn cảnh này, sau đó xoay người bước đến bên cạnh Bùi Văn Lâm, vỗ vỗ vai ông ta nói: “Bùi Tam Gia, trên đời này không có ai ngu cả”

“Muốn lợi dụng tôi cũng được” “Nhưng ông phải đưa ra cái giá tương đương”

“Muốn làm ngư ông đắc lợi, Bùi Tam Gia còn chưa có tư cách” Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh quay người rời đi, gọn gàng dứt khoát. Nhìn bóng dáng Bùi Nguyên Minh biến mất, Bùi Cửu Phong mới thở ra một hơi. Cuộc gặp gỡ của Bùi Văn Lâm và Bùi Nguyên Minh vừa nãy tuy rất nhanh, nhưng anh ta cũng đã nhìn ra chỗ nguy hiểm đáng sợ. Đợi sau khi Bùi Văn Lâm ngồi xuống lại, Bùi Cửu Phong mới nói nhỏ: “Ba, Con không hiểu.”

“Tình hình bây giờ, chúng ta có cần lên nắm quyền hay không, thật ra cũng có thể đứng ngoài cuộc không quan tâm”

“Tại sao ba lại cố ý bảo con mời Bùi Nguyên Minh đến đây.”

“Hơn nữa anh ta còn không chừa cho ba chút mặt mũi nào?”

“Quan trọng nhất là bên cụ bà đã ra chỉ thị bắt buộc, yêu cầu anh Minh phải xuất cảnh trong vòng hai mươi bốn giời”

“Nếu bây giờ để cụ bà biết, trong lúc quan trọng ba còn hẹn gặp anh Minh”

“Sợ là khoảng cách giữa ba và cụ bà sẽ càng lớn”

Nói đến đây, Bùi Cửu Phong hơi cau mày, anh ta đúng là không hiểu lắm, tại sao ba mình phải coi trọng Bùi Nguyên Minh như thế.

Không những đích thân mời anh đến, còn bày ra vẻ bắt tay làm hòa.

Lẽ nào ba cảm thấy Bùi Nguyên Minh có thể chống lại cụ bà, chống lại Thiên Kiệt thật sao?

“Ngu dốt!”

Bùi Văn Lâm ngồi tại chỗ của mình, nâng tách trà lên uống một ngụm.

“Đến bây giờ con vẫn chưa hiểu sao?”

“Những tranh đấu nội bộ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas đã đến nước sự thật được phơi bày rồi” “Chi ba chúng ta không mạnh bằng chi hai, kế tiếp làm sao có thể tiếp tục duy trì trung lập trong vở kịch này đây?”

“Nhiều khi nguy hiểm nhất không phải là đã lên thuyền của ai, mà là những người chần chừ do dự như vậy.”

“Một mình thì không ổn, không chừng hai bên sẽ bắt tay nhau giải quyết chúng ta”

“Dù sao thì việc gió chiều nào theo chiều đó cũng nguy hiểm cho chúng ta.”

“Vì vậy, lúc này chúng ta không muốn chia phe thì cũng phải chia thôi.”

“Còn con tối qua vội chạy đến nước Đảo xa xôi, đã nói rõ thái độ của chi ba chúng ta” “Dưới tình hình này, tiếp cận Bùi Nguyên Minh cũng là chuyện đương nhiên”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.