Bùi Văn Lâm cười khổ một tiếng, ông ta nói: "Mẹ, cho dù mẹ có muốn lấy thân phận đứng đầu chi thứ ba của con, con cũng phải nói cho xong!"
"Chú Tư chẳng dễ dàng gì mới bỏ qua được vụ tai nạn mười năm trước, chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống mới".
"Đây là một điều đáng mừng đối với Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta!"
"Bây giờ chú ấy muốn con gái mình được gả cho người tốt. Muốn con rể mình là một người
tài!"
"Đây là lẽ thường tình!"
"Lẽ nào mẹ lại không thể thành toàn cho chú Tư, thành toàn cho Môn chủ hay sao ạ?"
"Im lặng!"
Bà cụ Bùi bước tới phía trước một bước, lạnh lùng nói.
"Mặc dù tôi đã tám mươi tuổi, nhưng không có nghĩa là tôi hồ đồ!"
"Thằng Tư muốn kén rể hiền, tôi không quan tâm!"
"Nhưng lại muốn người con rể kia được thượng vị sao?"
"Nằm mơ giữa ban ngày!"
“Người thượng vị Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chỉ có thể là người thuộc dòng chính của Bùi Môn!”.
"Đây chính là huyết mạch truyền thừa của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng ta!"
"Đây là việc không cần phải nghi ngờ!"
"Đây cũng là quy định thép từ trên xuống dưới trong nhà!"
"Ai dám vi phạm, giết không tha!"
"Đứng trước phép tắc, Môn chủ phạm pháp tội như thứ dân!"
"Thằng Ba, nếu anh dám nói thêm nửa câu, tôi sẽ cho người giết anh. Anh cũng đừng trách tôi không nghĩ tới tình mẹ con!"
Mí mắt Bùi Văn Lâm không ngừng giật giật, khóe miệng ông ta cũng giật giật theo.
Ông ta nhìn thấy rõ sát khí của cụ bà, rất rõ ràng, nếu ông ta tiếp tục nói nhảm thì ông ta sẽ bị xử chết ngay.
Vừa nghĩ tới đây, Bùi Văn Lâm chỉ có thể liếc nhìn Bùi Văn Cẩn một cái, sau đó che mặt lại và bước sang một bên.
Sau khi trấn áp được Bùi Văn Lâm, bà cụ Bùi đưa mắt nhìn sang Bùi Nguyên Minh đang ở giữa đám đông, ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng: "Bùi Nguyên Minh, đúng không?"
"Lúc trước tôi đã phải người nói cho cậu biết rồi, trong vòng hai mươi tư giờ tôi hạn cho cậu phải rời đi ngay!"
"Cậu không chỉ không tuân theo mệnh lệnh của tôi, mà còn giết chết vệ sĩ riêng của tôi."
"Có điều có ông Tư làm chỗ dựa cho cậu, những chuyện này tôi có thể không tính toán với cậu!"
"Nhưng hôm nay, đây là nơi tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi!"
"Tôi không hoan nghênh cậu, cho nên, mời cậu ngay lập tức cút khỏi đây cho tôi!"
"Nơi này, không có chỗ cho cậu!"
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nhìn bà cụ Bùi, bỗng nhiên cười một cái, nói: "Bà cụ, nếu bà không so đo chuyện Thiên Kiệt bị tội giết, thì tôi cũng không so đo chuyện Thiên Kiệt là người Đảo Quốc nữa"
"Hơn nữa, hôm nay tôi tới đây, không phải là vì sinh nhật của bà. Bà không có cái thể diện đó đầu. Tôi đến đây vì Bùi Môn Chủ và phu nhân Đường mời tôi đến chỗ này."
"Ông ta không cho tôi rời đi thì tôi không thể rời đi, nếu không thì tôi lại quá không biết phép tắc rồi."
"Hơn nữa nói một cách đơn giản, với tôi mà nói, lời nói của bà không có tác dụng gì, bà nghe có hiểu không?"
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh hờ hững, vốn dĩ anh cũng kính già, yêu trẻ.
Nhưng bà cụ Bùi không phân biệt đúng sai, giữ người Đảo Quốc bên cạnh mà dùng, lại còn luôn xem người Đảo Quốc là tâm phúc, cho nên Bùi Nguyễn Minh cũng không hề có tí khách sáo nào với bà ta.
"Láo xược!"
Khuôn mặt già nua của Bà cụ Bùi trầm xuống.
"Thằng nhóc con!".
"Rốt cuộc thì ai cho cậu lá gan tày trời, dám ăn nói với tôi như thế?"
"Ném cậu ta ra ngoài!"
"Nếu cậu ta dám chống cự, hạ gục ngay tại chỗ!"
"Ai đảm bảo vệ cậu ta, cùng tội!"
Theo lệnh của bà cụ Bùi, hàng chục người phụ nữ mặc áo lụa trắng thần sắc lạnh lùng bước ra.
Ánh mắt của những người phụ nữ này vô cùng lạnh lùng, sát ý trên người không hề che giấu.
Rõ ràng, bọn họ đều là đại cao thủ.
Mà lúc này Bùi Văn Sơn nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ thích thú vô cùng, dường như ông ta muốn xem Bùi Nguyên Minh, người giết chết Đảo quốc Kiếm Thánh trong truyền thuyết, rốt cuộc có cái bản lĩnh gì.
- -----------------