Một đạo rất nhanh!
Một đao rất khá! Đúng là một đạo rất đẹp! Phía sau, tất cả mọi người ở Đảo quốc đều tỏ vẻ kích động. Nhìn thấy sự lợi hại của Takei Mao, bọn họ dường như nhìn thấy một lượng lai tươi sáng của Đảo quốc.
Không ít khách mời nữ duyên dáng của Đảo quốc không ngừng hét lên:
“Takei Mao! Bất khả chiến bại!”
“Giết chết người Trung Quốc đó đi!”
“Cường Quốc Viễn Đông, Cường Quốc Viễn Đông!”
Nghe thấy đám phụ nữ của Đảo quốc hò hét, Takei Mao cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Giây tiếp theo ông ta cầm Cúc Nhất Văn Tự trên tay, chế nhạo nói: “Tên khốn tiễn mày lên đường!”
Vừa nói xong, Cúc Nhất Văn Tự trong tay Takei Mao lại loé lên.
Nhìn thấy ánh đao xẹt qua, hầu như tất cả mọi người đều không kiềm chế được trong lòng hoảng sợ thêm lần nữa, hầu như mọi người đều không khỏi cảm thán trong lòng!
Nhanh hơn nữa! Lợi hại hơn nữa đi!
“Nhất Đao Trảm!”
Takei Mao đang cảm thấy rất hài lòng, giờ phút này tốc độ vung đao chẳng những nhanh hơn mà tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
“Soat soat”
Vô số ánh sáng lưỡi đao màu trắng nối liền thành nhất thể, bao phủ hướng tới chỗ Bùi Nguyên Minh.
Không còn gì nghi ngờ, chỉ cần đao mang đó rơi xuống người Bùi Nguyên Minh, kết cục của Bùi Nguyên Minh chắc chắn phải chết.
“Chậm quá”.
Đối mặt với vô số đạo mang, đột nhiên Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, lúc này không lùi bước mà tiến tới, một mình chém vào mấy ánh đao mang.
Sau đó chỉ thấy anh hất tay phải ra, hậu phát tiên chí, trong nháy mắt gần như không có khả năng rơi xuống mặt Takei Mao.
“Am.”
Một tiếng nổ khiến cho Takei Mao bay ra ngoài, đập mạnh vào những cột đá cẩm thạch phía trong sảnh lớn. Gì mà võ công thiên hạ, tất cả đều bất khả chiến bại, không gãy mà cũng không đứt nhanh. Gì mà Nhất Đao Trảm. Gì mà Cúc Nhất Văn Tự.
Những thứ này đều không có tác dụng gì trước cái tát vừa rồi của Bùi Nguyên Minh.
Tất cả đều sụp đổ. “Keng.” Bóng dáng Bùi Nguyên Minh lại gần, tay phải vừa lúc đón lấy Cúc Nhất Văn Tự khi Takei Mao vừa rời tay. Phía sau, trong ánh mắt của mọi người đều toát ra sự khó có thể tin được, Cúc Nhất Văn Tự đâm thẳng vào cổ họng Takei Mao.
Chỉ trong chốc lát máu phun ra, Takei Mao trợn to mắt, môi run rẩy.
Ông ta vô cùng phẫn nộ và không cam lòng, nhưng giờ phút này ông ta không thể làm gì?
Ông ta không ngờ Nhất Đao Trảm của mình lại đáng sợ như vậy, tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Nhưng lại không ngăn được một cái tát của Bùi Nguyên Minh.
Ông ta còn tưởng rằng mình có tài năng, tốc độ, và bảo đao thì Bùi Nguyên Minh trước mặt chả là cái thá gì.
Nhưng một cái tát của Bùi Nguyên Minh đã hoàn toàn tát vào lòng tự trọng, sự kiêu ngạo vốn đang bấp bênh của ông ta.
“May.”
Takei Mao muốn nói gì đó nhưng cuối cùng một chữ cũng chẳng thể nặn ra.
Ông ta chỉ có thể trợn mắt thật to với vô vàn uất hận, cuối cùng nuốt xuống một hơi.
“Xoet.”
Bùi Nguyên Minh rút Cúc Nhất Văn Tự ra khỏi cổ họng Takei Mao, vẻ lãnh đạm nhìn màu theo đó nhỏ xuống mặt đất, sau đó anh thản nhiên nói:
“Còn ai nữa?” Một câu hỏi thôi mà khiến tất cả mọi người chấn động.
Vừa rồi người Đảo Quốc còn đang ca tụng Takei Mao, lúc này cả một đám người đều giống như gà trống bị tóm cổ, giọng nói đều trở nên tắc nghẹn.
Nụ cười trên mặt Bùi Lệ Thu bỗng nhiên đông cứng lại, khóe mắt không khỏi giật giật, lộ vẻ khó có thể tin được. Vẻ mặt Hứa Thanh Trúc tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được. Mặt khác, lúc này vẻ mặt cao thủ của Đảo quốc thay đổi dữ dội, giống như vừa gặp quỷ. Đây không phải vì Takei Mao bị đánh bại mà chết. Mà là vì Bùi Nguyên Minh bày sự mạnh mẽ và đáng sợ ra.
Nếu như trước đó Bùi Nguyên Minh giảng cho Nguyễn Hồng Hưng một cái tát, mọi người vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nhưng giờ phút này Bùi Nguyên Minh tát Takei Mao, vượt qua sức tưởng tượng của đông đảo cường giả ở Đảo quốc.
- -----------------