Vẻ mặt của Thang Diệp Đạn thay đổi một hồi sau mới cắn răng nói: “Trịnh Khánh Vân, bây giờ thật sự không còn cách nào khác! Mau cúi đầu với giám đốc Hùng, ngủ cùng ông ta để xin lỗi, ký tên đi! Trong trường hợp này, chúng ta đều có thể giữ gìn cái mạng nhỏ này! Nếu không, kết cục sẽ rất khó lường”
| Trịnh Khánh Vân không để ý đến Thang Diệp Đan lúc này đang nhảy dựng lên, mà híp mắt nhìn phía trước nói: “Anh tài xế, phiền anh lái xe đến đồn cảnh sát gần nhất”
Trong trường hợp này, đây là cách tốt nhất khi không còn cách nào nữa. “Được!” Nghe vậy, tài xế nhanh chóng nhấn ga lái xe đến đồn cảnh sát gần đó.
Ngay khi sắp đến nơi, thì phát hiện có vài chiếc xe của băng đảng đầu búa đang đậu trên con đường duy nhất dẫn đến các đồn cảnh sát này.
| Những người trong xe tựa vào cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng khi ra tay, bọn họ sớm đã chặn mọi đường lui của đám người Trịnh Khánh Vân từ sớm.
Muốn vào đồn cảnh sát?
Làm sao có thể:
Người tài xế toát mồ hôi lạnh: “Cô Trịnh, không thể vào đồn cảnh sát được rồi, họ đều là người của băng đảng đầu búa!”
Trong lúc nói chuyện, tài xế cũng mồ hôi nhễ nhại.
Anh ta cũng là người của Vũ Thành, mặc dù vì mức lương cao mà Trịnh Khánh Vân đưa ra, anh ta vẫn coi như là trung thành hết mực. Nhưng anh ta là người Vũ Thành, anh ta đương nhiên hiểu rõ thể lực và sự ngông cuồng của băng đảng đầu búa này.
Không những người đồng thế mạnh, mà ai ai cũng đều dũng mãnh thiện chiến.
Ở nơi Vũ Thành mà ai ai cũng đều có tinh thần thượng võ như vậy, Băng đảng đầu búa có thể thống trị một phe và trở thành một trong sáu băng nhóm lớn ở Vũ Thành, nhưng tất cả đều dựa vào đao thật súng thật.
Nói một cách đơn giản, ở Vũ Thành mà liều chết với băng đảng đầu búa này chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng vấn đề là, lấy tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta! Người tài xế thích đọc tiểu thuyết chỉ hận mình không thuộc thế hệ Chiến thần.
Bằng không, nếu trực tiếp đối đầu băng đảng đầu búa, thì có thể thắng một cách nở mày nở mặt rồi, cuối cùng. còn có thể ôm người đẹp về..
“Két”
Vào lúc tài xế đang mất tập trung, một vài Toyotas phía sau nhanh chóng tiến lại gần, hai bên suýt nữa thì đụng vào nhau.
| Mấy cô trợ lý hét lên, hiển nhiên họ đều biết điều gì sẽ có kết cục như thế nào nếu rơi vào tay của băng đảng đầu búa trong tình huống này.
Còn sắc mặt mấy vệ sĩ áo đen thì khó coi đến cùng cực, tim đập nhanh nhưng nhưng lại không tiện nói ra. Thang Diệp Đan lúc này cắn răng nói: “Trịnh Khánh Vân, chịu đựng đi”
“Thật sự, nhịn nhục trước mặt băng đảng đầu bủa không mất mặt đâu! Chờ mọi chuyện xong xuôi, cô rời khỏi Vũ Thành, ai mà biết được quá khứ của cô?”
“Đến thủ đô bắt đầu lại không tốt sao? Lúc này sao còn hơn thua với cái mạng nhỏ của mình chứ?”
Trịnh Khánh Vân lắc đầu nói: “Chị họ, chuyện trên đời này, không phải chỉ như thế đâu. Chúng ta muốn nói vương pháp, nói đạo lý, nắm đấm lớn thì nói gì cũng đúng, như thế thì không phải lý đầu. Chị nói với tôi những lời nhảm nhí này có ích gì chứ?”
Thang Diệp Đan thẹn quá hóa giận chỉ vào đám người đang lái Toyota đuổi theo sát phía sau.
“Cô đi nói với bọn họ, bảo bọn họ đừng đi theo chúng ta nữa, bảo bọn họ tha cho chúng ta! Xem thử có ích không. Nếu như có ích, thì trên thế gian này đầu còn nhiều chuyện bất công như thế chứ!”
“Tôi nói cho cô biết, trên thế giới này, quy tắc cơ bản nhất chính là cá lớn nuốt cá bé, nắm đấm lớn thì mãi mãi nói gì cũng đúng. Cô đừng có ngây thơ như thế nữa được không?”
Trịnh Khánh Vân thở dài, một lúc sau mới thì thào nói: “Tôi thật sự rất muốn nói lý lẽ..” “Bởi vì chuyện nói lý lẽ này, không cần đến tôi.” “Quay xe, đến sân bay quốc tế Vũ Thành” Nghĩ đến anh rể đang đợi mình ở sân bay, Trịnh Khánh Vân vô cùng an tâm.
- -----------------