Bùi Nguyên Minh cầm chai soda uống một hớp, sau đó cười nhạt: “Đã chết nhiều người như vậy, vẫn phải phế Tiêu gia một trong tứ đại kim cang”
“Nếu hôm nay không hoàn toàn quét sạch băng đảng đầu búa này, sau này ở Vũ Thành chúng ta sẽ gặp khó khăn. Yên tâm đi, đợi hôm nay sau khi tiêu diệt băng đảng đầu búa, tôi mời các người đi ăn đồ nướng.”
Trong khi nói, Bùi Nguyên Minh tỏ ra rất tự tin.
“Khánh Vân, anh rể của cô tuyệt vời thế sao?” Nghe giọng điệu của Bùi Nguyên Minh, Thang Diệp Đan có vẻ ngạc nhiên, sau đó cô ta cần | thận nghe ngóng thân thể của Bùi Nguyên Minh.
Lỡ như tên này là thiếu gia của một danh môn nào đó, bản thân cô ta còn phải chuẩn bị kỹ càng để ôm đùi mới được.
Trịnh Khánh Vân thì thào: “Anh rể chỉ là người ở rể thôi, nói theo cách của mẹ tôi, anh ấy có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào chị của tôi”
Mặc dù Bùi Nguyên Minh có rất nhiều thân phận, nhưng theo quan điểm của Trịnh Khánh Vân, thân phận anh rể này mới là thân phận quan trọng nhất của anh.
Thang Diệp Đan có hơi sửng sốt: “Thật sự chỉ là ở rể?”
Bùi Nguyễn Minh quay đầu lại mỉm cười nói: “Đúng vậy, ở rể, là loại ăn bám phụ nữ đấy.”
“Ở rể..”
“Ở rể. “
Thang Diệp Đạn lặp đi lặp lại vài từ, rồi tức giận gầm lên.
“Tên khốn kiếp!”
“Thằng ở rể như cậu giả bộ ra vẻ trước mặt tôi làm gì?”
“Vừa giết người, vừa phế luôn ông Tiêu, bây giờ còn muốn chạy đến băng đảng đầu búa để gây sự!”
“Sao cậu không trực tiếp đi lật tung Cung điện Hoàng Kim luôn đi?”
“Tôi còn tưởng cậu có lại lịch gì tuyệt vời lắm chứ! Hóa ra chỉ là tên phế vậy ăn bám nhà họ Chân mà thôi!”
“Cậu thực sự nghĩ rằng cậu cùng với hai đồng bọn này của cậu có thể càn quét được bằng đảng đầu búa sao?”
“Cậu có biết hành vi hôm nay của cậu không chỉ có hại chính mình, cậu còn khiến bà đây cũng phải bồi táng theo cậu luôn đấy!” “Tên khốn kiếp! Bà đây hận không thể bóp chết cậu!”
Lúc này Thang Diệp Đạn cảm thấy mình như sắp phát điên. Sao mà người nào người nấy cũng đều như thế.
Lúc đầu cô ta tưởng là Bùi Nguyễn Minh thực sự có năng lực nào đó đủ để bảo vệ cho cô ta.
Bây giờ xem ra tên khốn Bùi Nguyên Minh kia chỉ đang giả vờ ra vẻ, chém gió mà thôi.
Chỉ là ở rể mà làm ra vẻ như đắt giá, thật là khiến người ta cạn lời.
Nghĩ đến đây, Thang Diệp Đan không khỏi gầm lên một tiếng: “Dừng lại, tên khốn kiếp, mau dừng xe lại cho tôi!”
“Tôi không muốn đi chết cùng các người!”
“Lẽ nào các người không biết sao?”
“Băng đảng đầu búa không chỉ là một trong sáu bang pháo lớn, mà còn có rất nhiều cao thủ. Bang chủ cảu băng đảng đầu búa Hàn Thâm thậm chí còn mạnh hơn nữa!”
“Một kẻ vô dụng như cậu chạy đến băng đảng đầu búa, thì chỉ có đường chết!”
“Còn nói muốn đi gây sự với băng đảng đầu búa sao?”
“Tôi sợ cậu còn không có vào được công của Băng đảng đầu búa, liền bị một chương đánh bay đi mất!”
Thang Diệp Đan nhảy dựng lên, quát lên đòi xuống xe cho bằng được, đồng thời cô ta vẫn tỏ vẻ khinh thường, cảm thấy đám người Bùi Nguyên Minh không thể vào được cổng lớn.
Lúc này xe đã đến công căn cứ Băng đảng đầu búa.
Băng đảng đầu búa đã có thể trà trộn vào các con đường của Vũ Thành trong nhiều năm, trở thành một trong sáu băng nhóm lớn, không phải bằng cách thổi nó ra, mà là thực sự có năng lực.
Khi cảm nhận được sự thù địch của hai phương tiện này, ngay sau đó, hàng trăm người lao đến từ căn cứ của Băng đảng đầu búa.
Mỗi người trong số những người này đều cầm một chiếc mũ sắt và mặc một bộ đồ đen, có vẻ như mỗi người trong số họ đều kiêu ngạo và độc đoán.
“Ầm...”
Ai đó đã tiện tay đập một cái bình cháy xuống đất, ngăn chặn những chiếc xe thương mại đang muốn tiến vào trong này.
“Thằng khốn, cút xuống xe cho tôi!”
Một tên lưu manh lưng to đi tới, vẻ mặt nghiêm nghị.