Một người phụ nữ thanh tú với mái tóc ngắn và một bông hồng đen xăm trên ngực bước tới và lạnh lùng nói: “Ai mà đảm ăn tim hùm gan gấu thể hả?”
“Dảm đến địa bàn của Băng đảng đầu búa của chúng ta để gây chuyện?” “Không biết chữ chết viết thế nào sao?” Sở Tuấn Hiên nghe xong liền cười toe toét, từ trong tay lấy ra một quả lựu đạn. Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, tên này kỳ thực còn có thể lỗ, mang theo tiểu vũ khí sao? Nhưng Bùi Nguyên Minh đã bước tới và ngăn Sở Tuấn Hiện đang chuẩn bị rút lựu đạn ra. Sau đó, anh ta nói với người phụ nữ thanh tú: “Hãy để Hàn Thâm ra ngoài!”
“Tôi sẽ cho Hàn Thâm một phút”
“Hơn một phút, không thấy người“. “Tất cả các người, hãy chuẩn bị quỳ ở trung tâm thành phố Vũ Thành để đền tội đi” Giọng nói lãnh đạm, không có một chút tức giận. Nhưng mùi mẫn trong lời nói khiến Băng đảng đầu búa cảm thấy tức tối và tức giận. “Tên khốn kiếp!” “Cậu nghĩ cậu là ai!” “Dám tới ta rìu giúp ta kiêu ngạo!” Một thanh niên đầu nhỏ không nhịn được, lúc này hét lên một tiếng, phóng thẳng về phía trước.
Anh ta đang cầm một chiếc rìu nhỏ trong tay, lúc này một chiếc rìu sắc bén rơi về phía cửa phòng Bùi Nguyên Minh.
“Xoet”
chỉ có Đáng tiếc, người thanh niên này nhanh, mà Tần Ý Hàm còn nhanh hơn.
Không cần Bùi Nguyên Minh ra tay, Tần Ý Hàm vung tay phải, ánh sáng lóe lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tên trùm băng đảng đầu búa đi ra khỏi cuộc tiêu diệt trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai chân đều bị thương do giấu vũ khí.
Các quan chức cấp cao của hai băng đảng cầm rìu liếc nhau, đồng thời lao vào chém giết từ hai phía khi cầm rìu sắc bén.
Tân Ý Hàm vẻ mặt lãnh đạm, nhưng phất tay áo một cái, hai đạo ánh sáng lạnh lùng bay ra.
“Xoẹt”
Cùng với chớp động của Hàn Mang, các thành viên cao cấp của hai băng đảng đầu búa đều rung lên và ngã nhào xuống đất. Loại vũ khí giấu kín không chút dấu vết này người thường không thể làm được. Tần Ý Hàm vẻ mặt lãnh đạm, coi như không phải hai sư phụ hắn đánh bại, mà là chó mèo bên đường.
Cô ta vẻ mặt lãnh đạm, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, khuôn mặt thanh tú mang theo thần sắc băng giá, như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Cảnh tượng này khiến cho các cao thủ trong đám người rìu nhếch khóe miệng, mí mắt nhảy dựng. Quá khỏe!
Những phát sóng ngẫu nhiên của Tần Ý Hàm đã khiến các bậc thầy trong băng đảng đầu búa của họ trực tiếp ngã xuống đất.
Đây có phải là điều mà người bình thường có thể làm được không? E rằng chỉ có các chuyên gia của Long Môn hoặc Long Gia mới làm được đúng không ạ?
Nhưng vấn đề là nhóm người này đều là người ngoài cuộc, không phải chuyên gia của Long Môn. Và mãnh long quá giang thực sự muốn đàn áp Băng đảng đầu búa?
Thật là một câu chuyện hài hước!
Họ có phải là rìu để giúp đỡ một cách vô liêm sỉ!?
“Tên khốn kiếp!”
Một nhóm các bậc thầy vĩ đại của băng đảng đầu búa nghiến răng và chuẩn bị phát động một cuộc tấn công. Nhưng súng ống trong tay Sở Tuần Hiên và Tân Ý Hàm lãnh đạm khiến bọn họ vô cùng ghen tị. Bùi Nguyên Minh dường như không nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thản nhiên nói: “Vẫn còn ba mươi giây” “Tôi nhẫn nại không tốt, hi vọng Hàn Thâm sẽ không để cho tôi thất vọng“. “Thiếu gia, cậu quả tự phụ!” Đúng lúc này, một giọng nói chứa đựng uy nghiêm của bề trên vang lên từ phía sau đám đông.
“Băng đảng đầu búa của tôi không có bất bình với anh. Anh đã đột nhập vào trại căn cứ của Băng đảng đầu | búa của chúng tôi và làm tổn thương rất nhiều anh em của chúng tôi!”
“Cậu muốn làm gì?” “Cậu nghĩ cậu là bất khả chiến bại trên thế giới, hay cậu nghĩ rằng chiếc rìu của chúng tôi không giúp được ai?”
Một người đàn ông cao lớn mặc một bộ âu phục màu đen, đầu tóc được chải rất chau chuốt, mười mấy người đàn ông cao thủ của băng đảng đầu búa lúc này mới chậm rãi đi ra.