Chàng Rể Quyền Thế

Chương 312: Chương 312




Văn phòng tổng giám đốc.

Hai người Hạ Vân và Tống Kiều Linh đều ở đây, lúc nghe thấy tiếng đẩy cửa, hai người đều cùng đứng lên.

Lúc nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi, dù là Hạ Vân hay Tống Kiều Linh đều có hơi căng thẳng, bởi vì khí thế của người phụ nữ này rất đáng sợ, cho người ta áp lực vô cùng lớn, cảm giác không giận tự uy này không phải người bình thường có thể so sánh được.

Cho dù lai lịch của Hạ Vân không đơn giản, lúc này cũng hơi bị đè ép, đừng nói chi là Tống Kiều Linh sinh ra trong gia đình bình thường, bây giờ cô ta hoàn toàn không dám nói chuyện.

Vẻ mặt của Bùi Lệ Trân lạnh lùng nhìn Hạ Vân và Tổng Kiều Linh, mặt như phủ băng.

Hóa ra thư ký của tổng giám đốc là hai cô gái trẻ xinh đẹp quyến rũ như thế, chẳng trách đêm qua cái tên ăn bám Giang Văn Huy đó không về.

“Các người là ai? Chỗ này là văn phòng tổng giám đốc, sao các người có thể tùy tiện vào?” Hạ Vân lấy lại tinh thần, nhíu mày lên tiếng nói.

Bùi Lệ Trân lạnh lùng quan sát Hạ Vân, trong ánh mắt đầy vẻ xem thường: “Một gái điếm như cô có tư cách gì để biết tôi là ai? Bảo tổng giám đốc của cô cút ra đây gặp tôi!

Hạ Vân nghe như thế, nhíu chặt mày hơn, rốt cuộc hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?

Hôm qua có một Giang Văn Huy đến giả làm tổng giám đốc, hôm nay lại có một bà già tới, mà thái độ của người này quá ngang ngược, đi vào văn phòng tổng giám đốc còn không khách sáo như thế. Rốt cuộc bà ta có lai lịch gì?

“Tổng giám đốc có việc, có thể tối nay mới đến, nhưng tôi là thư ký của tổng giám đốc, bà có lời gì có thể nói với tôi, tôi chuyển lời giúp bà.” Hạ Vân do dự một lúc mới nói.

Bùi Lệ Trân cười lạnh đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Vân, nhưng cảnh tượng tiếp theo lại làm cho người ta kinh ngạc, bà ta không nói nhiều mà nâng tay tát Hạ Vân một cái thật mạnh.

“Cô là cái thá gì? Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao? Bảo anh ta lập tức cút về ngay, nếu không cô quỳ xuống cho tôi! Lúc nào anh ta đến, cô quỳ tới lúc đó cho tôi!” Bùi Lệ Trân lạnh giọng bảo.

Ở trong mắt bà ta, con nhỏ Hạ Vân này dám thông đồng với tên ăn bám Giang Văn Huy đó, vậy thì cô ta đáng chết!

Thấy cảnh này, Tống Kiều Linh bị dọa đến không dám thở mạnh, mặc dù cô ta rất muốn bảo vệ Hạ Vân, nhưng người phụ nữ này không giống cái tên Giang Văn Huy hôm qua, khí thế quá đáng sợ, cô ta cảm thấy cả người mình như nhũn ra, không còn sức lực.

“Hạ Vân, hay là gọi tổng giám đốc tới đi, tổng giám đốc mới xử lý được, chỉ sợ hai chúng ta.” Tống Kiều Linh cười khổ một tiếng, hai cô gái yếu đuối như họ, bây giờ thật sự không biết phải làm sao.

Hạ Vân ôm mặt, cô ta không biết rốt cuộc đối phương là ai, sao cô ta có thể để Bùi Nguyên Minh dễ dàng gặp nguy hiểm?

Lúc này cô ta cắn răng, thấp giọng nói: “Bà là ai? Đây là công ty của chúng tôi, bà dựa vào cái gì ra oai ở đây!”

Bùi Lệ Trân bật cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Chỉ là một thành phố Hải Dương, chỉ là một nhánh công ty của nhà họ Bùi, một nhân viên ở đây lại có lá gan lớn như vậy, dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cô muốn chết sao?”

“Chẳng lẽ bà còn dám giết người?” Hạ Vân không hề sợ hãi lên tiếng nói.

Bùi Lệ Trân vung tay muốn tát thêm một cái thật mạnh, nhưng mà lần này lại bị giọng nói của Hạ Vân ngăn cản: “Tôi tôn trọng bà là bề trên, tôn trọng bà là người lớn, tôi không so đo với bà, nhưng đây không phải lý do để bà được đằng chân lân đằng đầu!”

Bùi Lệ Trân cười.

Được đằng chân lân đằng đầu? Dưới cái nhìn của bà ta, đánh một nhân viên của công ty Bùi Thị mà thôi, còn cần lý do sao?

Những đầy tớ, những người làm này, trong mắt bà ta không bằng một con chó.

“Xem ra, không dạy dỗ cô thì cô không biết cái gì là trời cao đất rộng…”Bùi Lệ Trân thu tay phải, thản nhiên nói: “Bắt cô ta quỳ xuống!”

Trong mấy vệ sĩ đi theo, có một người đi tới trước mặt Hạ Vân, không hề thương hoa tiếc ngọc mà cay nghiệt nói: “Quỳ xuống cho tôi!” “Tôi không quỳ! Anh có thể làm gì tôi?” Hạ Vân ngẩng đầu, vẻ mặt khinh

thường, với thân phận của cô ta sao có thể quỳ xuống được?

Gương mặt của vệ sĩ không có biểu cảm, kéo lấy tóc của Hạ Vân đè xuống, đồng thời đánh một cú vào bụng Hạ Vân.

Mặc dù Hạ Vân từng học võ, nhưng làm sao có thể là đối thủ của vệ sĩ chuyên nghiệp? Cô ta ôm bụng vô cùng đau đớn, cảm nhận được sức của vệ sĩ kia không ngừng đè xuống, cuối cùng không thể làm gì mà quỳ xuống đất.

Bùi Lệ Trân đắc ý nở nụ cười lạnh, nhìn về phía Hạ Vân nói: “Không phải cô rất lợi hại sao? Không phải cô không muốn sao? Sao bây giờ lại quỳ xuống rồi?” Hạ Vân không phục, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận, nói: “Tôi quỳ xuống trước mụ già bà, tôi còn muốn đốt vàng mã cho bà, bà yên tâm đi, ngày này hàng năm tôi đều sẽ đốt cho bà!” . Ngôn Tình Hài

Bùi Lệ Trân lập tức nổi giận, bà ta dữ tợn tát một cái vào mặt Hạ Vân, quát lên: “Con khốn không biết sống chết, dám cướp người đàn ông của bà đây? Còn dám rủa bà đây chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.