"Bổn tộc lão ra lệnh!”
"Bây giờ!
"Ngay!" "Lập tức!" "Xin lỗi sở trường Hùng Kinh Vũ!"
"Quỳ xuống xin lỗi!" "Đền bù tổn thất"
"Chịu trừng phạt!"
Long Mộc Đoan tiến một bước! Khí thể đáng sợ lúc này tỏa ra khắp nơi, gạch xanh trên mặt đất cũng bị anh giẫm nát!
"Nếu anh không thành thật xin lỗi, có tin tôi sẽ giết chết anh không!"
Bùi Nguyên Minh cười nhạt mà nói: "Sao thế? Long tộc lão cũng chuẩn bị ỷ thế hiếp người đấy hả?" "Ông xứng sao?"
Vẻ mặt của Long Mộc Đoạn trầm xuống, dựa vào thân phận tộc lão Long gia của anh, từ khi nào có người dám chống đối lại anh như vậy chứ?
"Khốn kiếp!"
Nghe thấy Bùi Nguyên Minh mở lời, anh tối sầm mặt tiến lên phía trước, lao thẳng đến chổ của Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa còn sử dụng Ưng Trảo Công, định một cước xuyên thủng đầu Bùi Nguyên Minh.
Không thể không thừa nhận rằng Long Mộc Đoan ít nhiều cũng có mấy phần bản lĩnh, coi như là một đại cao thủ.
Chỉ có điều thân ảnh của anh mới vừa lướt đến, đã nhìn thấy Tần Ý Hàm nãy giờ vẫn như người trong suốt sải bước đến, sau đó bắt lấy cánh tay của Long Mộc Đoan rồi ném mạnh lên mặt tường.
"Ầm..."
Long Mộc Đoàn mất cảnh giác, bị một củ lên góc tường. Một viên gạch xanh vừa hay rơi trúng trán khiến anh không khỏi phun ra ngụm máu tươi. Long Mộc Đoan lúc này có thể nói là đầy vẻ ấm ức, nét mặt vô cùng đau đớn.
Sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không nhìn được nữa mà lại nôn ra một ngụm máu.
Đám người Long Tiểu Tuyết đều sững sờ nhìn cảnh tượng này, trong lòng đều ngơ ngẩn ra. Còn có người tự tát vào mặt mình, lúc này mới xác nhận được là không phải nằm mơ. Dẫu sao thì cảnh tượng trước mặt này quá gây sốc!
Long Mộc Đoan là tộc lão của Long gia, là một trong những người mà Long thập tam thiểu Long Thiên Ngạo tin tưởng nhất.
Nhưng một đại cao thủ như vậy mà lại chẳng đỡ nổi một đoàn của Tần Ý Hàm sao? Rốt cuộc là do Long Mộc Đoàn đã già, hay là Tần Ý Hàm quá lợi hại?
"Sao có thể!?"
"Tôi đang nằm mơ có phải không?"
"Lẽ nào Long tộc lão đã nương tay?" Đám người mặc Hoa Phục đang lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không thể tin được những gì đang nhìn thấy trước mắt.
Cùng lúc đó, Long Tiểu Tuyết đầy vẻ khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh.
Chả trách lại muốn đi ở rễ. Tự xưng mình cái gì mà thế tử, cái gì mà Diệp đường chủ có ích gì chứ? Núp váy phụ nữ, đúng là phế vật trong phế vật!
Quan trọng nhất là tên khốn kiếp này còn thật sự cho rằng mình dựa vào thực lực của bản thân để lên được chức đường chủ cục chấp pháp Long môn nữa chứ?
Đúng thật là không biết xấu hổ!
Lúc này Tận Ý Hàm rút khăn ra lau ngón tay, sau đó lãnh đạm nói: "Muốn động tới Cậu Bùi thì bước qua xác tôi trước đã”
"Có điều tôi thấy các người cũng chẳng có bản lĩnh đó." Dù sao thì Tần Ý Hàm cũng là đệ tử xuất sắc của phân hội trưởng tiền nhiệm ở Long Môn Thủ đô.
Sau khi đầu quân dưới trướng Bùi Nguyên Minh, càng không thiếu thốn sách tu luyện và tài nguyên.
Đến ngày hôm nay, cô đã ngồi vào vị trí phân hội trưởng ở Long Môn Thủ đô, hơn hẳn ngày xưa. Chỉ với một Long Mộc Đoan nhỏ nhoi sao có thể là đối thủ của cô? Long Mộc Đoan nhếch nhác từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm Tần Ý Hàm.
Một lúc sau, cuối cùng anh cũng nhận ra thân phận của Tần Ý Hàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nhận ra cô rồi!"