“Quản lí Hóa, hai chúng ta không quen biết, hơn nữa nơi này là phòng trang điểm hậu trường”.
“Tôi phải thay đồ, mời rời đi cho!”
Tuy rằng Trịnh Khánh Vân khiếp sợ với việc Hùng Nguyên Hóa không kiêng nể gì cả, nhưng cô ta vẫn duy trì lạnh lùng, mở miệng.
Trong lúc nói, cô ta còn lấy điện thoại di động ra lặng lẽ gửi một tin nhắn đi.
Sở Tuấn Hiên vẫn luôn đi theo bên cạnh Trinh Khánh Vân tiến lên một bước, bình tĩnh che Trịnh Khánh Vân ở phía sau, vẻ mặt lạnh lùng.
Cho dù Hùng Nguyên Hóa này là người nào, cảm xúc phạm đến Trịnh Khánh Vân chính là tội chết.
“Chậc chậc chậc, con khốn”
“Tốc độ mày trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách đấy!”
“Lấy chỗ tốt của tao, nhận suất lưu diễn của tao, buôn bán lại tiền của tao, bây giờ lại muốn trở mặt rồi hả?”.
“Hay là ngày hôm qua tao quá khách khí với mày, cho nên mày có hiểu lầm gì đó à?”
Tuy rằng ngày hôm qua sau khi sại Phiêu Giang đi tìm Trịnh Khánh Vân gây rồi thì Phiêu Giang cũng mất dầu, cũng không liên lạc được nữa.
Nhưng hôm nay Hùng Nguyên Hóa thấy Trịnh Khánh Vân vẫn tới buổi diễn như cũ, gã ta theo bản năng cho rằng Phiêu Giang vẫn chưa ra tay.
Cho nên Hùng Nguyên Hóa không kiềm chế được, chuẩn bị tự mình ra tay.
Một mặt là bởi vì bây giờ Trịnh Khánh Vân xinh đẹp động lòng người, một mặt khác là gã ta muốn giúp cầu Long Thương Húc làm cho xong việc này, lấy được chứng cứ.
Thấy Hùng Nguyên Hóa lúc này ngoài cười nhưng trong không cười, Trịnh Khánh Vân đứng ở phía sau. Thanh Diệp Đạn biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua, lúc này vô ý thức tiến lên, ưỡn ngực nói: “Quản lý Hóa, hiểu lầm, đều là hiểu lầm”
“Còn nữa chuyện ngày hôm qua, có thể ngài còn không biết, ngài.”
Thanh Diệp Đan cũng không có ý giúp Trịnh Khánh Vân giải vây, cô ta muốn nói ra chuyện ngày hôm qua, để Hùng Nguyên Hóa cẩn thận đừng đắc tội Trịnh Khánh Vân.
Nếu không, nhỡ đâu liên lụy đến cô ta thì rắc rối lớn.
“Bốp..”
Chưa đợi Thanh Diệp Đan nói hết lời, Hùng Nguyên Hóa đã tát cho cô ta một cái, trực tiếp lăn ra đất.
“Cút đi!”
“Mày là cái quái gì mà có tư cách nói chuyện ở trước mặt ông đây?”
Thanh Diệp Đan hết thảm “Á” một tiếng, che mặt, hàm răng đều bị đánh rụng mấy cái.
Miệng cô ta đều là máu, muốn nói gì đó nhưng lại chỉ ưm ưm không mở miệng được.
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy vậy, sắc mặt không nhịn được trầm xuống nói: “Hùng Nguyên Hóa! Sao anh lại dám tùy tiện đánh người?”
Hùng Nguyên Hóa tức cười nói: “Ông đây đánh người thì làm sao?”
“Cho dù ông đây ngủ với mày ở chỗ này, cũng không có ai dám nói nhảm!”
Mấy đồng bạn của gã ta cũng liên tục cười lạnh nói: “Đúng thế, hiểu rồi thì nhanh cởi quần ra!”.
“Cậu Hóa chơi vui vẻ rồi thì cô cũng sẽ không sao!”
“Nếu không, cậu Hóa giận dữ, thây phơi khắp nơi, cô cũng xong đời!”
Vào lúc này, sắc mặt của Trịnh Khánh Vân trở nên âm trầm, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hùng Nguyên Hóa đang tự cho là đúng, trầm giọng nói: “Quản lý Hóa, có chút chuyện e rằng anh đã nhầm!”
“Thứ nhất, tôi ký hợp đồng với thành phố điện ảnh Vũ Thành, anh chỉ là một người quản lý không thay mặt được cho thành phố điện ảnh!”
“Thứ hai, những điều kiện anh đề ra muốn tôi làm, tôi không đồng ý một chuyện nào cả!"
“Thứ ba, chúng ta không quá quen, xin hãy tôn trọng một chút, bây giờ mời lập tức cút ra ngoài!”
“Nếu không, tôi sợ anh không trả giá nổi đâu!”.
Mặc dù đám người Hùng Nguyên Hóa người đồng thế mạnh nhưng lúc này Trịnh Khánh Vân cũng không e ngại chút nào.
Dù sao bây giờ anh rể đã ở Vũ Thành, có chỗ dựa làm anh rể, cô ta chỉ cần chiếm đạo lý thì không phải sợ ai cả.
Sở Tuấn Hiên cũng vô thức muốn lên trước nhưng Trịnh Khánh Vân lại dùng ánh mắt ý bảo anh ta không nên động đậy.