Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3148: Chương 3148




Lúc này khóe miệng Hùng Nguyên Hóa hơi nhếch lên vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Nhóc con, làm trai bao thì cứ làm trai bao cho tốt đi.”

“Đừng không có việc gì thì ở trước mặt ông mày thùng rỗng kêu to!”

“Mấy đứa như mày, tao một tát là quất chết một đứa!” “Mỗi tháng mấy tên phế vật như mày, tao không giết chết mười cũng giết chết tám”

“Muốn anh hùng cứu mỹ nhân, mày cũng không nhìn một chút xem mình có tư cách này không đã!”

Hùng Nguyên Hóa quái gở châm biếm Bùi Nguyên Minh, sau đó ra hiệu bằng tay, lát sau, chỉ thấy mấy tên đàn em vẻ mặt lạnh lùng ngăn ở trước người Bùi Nguyên Minh.

Mà Hùng Nguyên Hóa lại tự mình đi về phía Trịnh Khánh Vân, cười lạnh một tiếng nói: "Người đẹp, mày đã không chịu nổi như thế thì nói sớm đi!”

“Cần gì phải tìm một thằng trai bao xa xôi làm gì!”

“Cứ tìm tạo này!”.

“Khỏe mạnh cường tráng, tư thể đa dạng, ít nhất có thể kiên trì năm phút đồng hồ!”

“Hôm nay tao vui đùa một chút với mày, chỉ cần tạo chơi vui vẻ, tạo đảm bảo không bao giờ... Sẽ làm khó dễ mày nữa!”

“Mày chỉ cần ngoan ngoãn ký, tạo sẽ ban cho mày mấy hợp đồng nữa, đảm bảo mày sẽ kiếm được bộn tiền!”

“Làm người phụ nữ của tao là mày có phúc tu luyện mấy đời đấy!”

Vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa nhất định phải có được, những năm gần đây có loại phụ nữ nào mà gã ta chưa chạm qua?

Chẳng qua chỉ có loại phụ nữ thuần khiết trong sáng không gì sánh được, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm, gã ta thật đúng là chưa thử qua.

Cho nên lúc này Hùng Nguyên Hóa rất hưng phấn.

“Đương nhiên, mày cũng có thể từ chối tao”

“Nhưng mà mày từ chối tao thì có thể tạo sẽ cắt đứt tay chân của thằng ẻo lả này đấy”. “Hơn nữa, tao còn sẽ bảo đảm, cả đời này cậu ta chỉ có thể bò ở trên mặt đất!” Vẻ mặt Hùng Nguyên Hóa tựa cười mà không phải cười hỏi: “Thế nào?”

“Đồng ý hay không đồng ý nào?”

Một đám bạn bè cùng tay chân của gã ta lập tức đều cười vang, tiếng cười vô cùng chói tai.

Không đợi Bùi Nguyên Minh ra tay, Trịnh Khánh Vân đã tiến lên một bước, sau đó đánh ra một cái tát.

“Bốp!”

“Mặt dày!”

Trịnh Khánh Vân cười lạnh.

“Bởi vì có đồ con rùa như anh xuất hiện ở làng giải trí, cho nên làng giải trí vốn sạch sẽ mới có thể chướng khí mù mịt!”

“Cút đi cho tôi!”

Đời này đã bao giờ Hùng Nguyên Hóa bị phụ nữ cho một cái tát đâu? Lúc này gã ta bưng mặt sưng đỏ của mình, hơi sửng sốt.

Đồng bạn của gã ta vẻ mặt cũng là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, mỗi một người đều vén tay áo lên, dáng vẻ hô to gọi nhỏ muốn trực tiếp ra tay.

Hùng Nguyên Hóa phất tay ngắn mọi người lại, dùng tay phải xoa mặt, cười híp mắt nói: “Các vị, đừng ra tay, đừng ra tay”

“Đánh là thương mắng là yêu!”

“Đây là người đẹp yêu tôi, chẳng qua là ngại nói ra mà thôi!”

“Nhưng mà người đẹp thế mà cũng biết sở thích của tôi, tôi thích nhất vừa làm cái đó vừa bị phụ nữ tát đấy...”

“Mấy phụ nữ như vậy đều bị tạo đùa chơi chết rồi!”

“Không biết người đẹp có thể kiên trì được hay không.”

Nghe được Hùng Nguyên Hóa nói bậy nói bạ, đồng bạn bên cạnh gã ta toàn bộ đều cười thích thú.

Mà sắc mặt của Trịnh Khánh Vân lại khó coi đến cực hạn.

Cô ta là một sinh viên đại học, đã bao giờ nghe những lời như vậy chứ?

Ở làng giải trí Thủ Đô, cô ta cũng giống như công chúa nhỏ, có thể nói như trăng sáng được sao vây quanh.

Không ngờ tới Vũ Thành lại bị vũ nhục như vậy.

Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng chưa từng có: “Hùng Nguyên Hóa, các người thực sự muốn muốn chết?”

“Trai bao, ở đây không có phần cho mày nói chuyện, cút đi!”

Thầy Bùi Nguyên Minh lại dám đi ra nói chuyện, một thanh niên để tóc dài cáo mượn oai hùm lúc này chỉ vào Bùi Nguyên Minh chửi ầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.