Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3165: Chương 3165






"Ồ, xem ra lệnh bài này cũng có chút tác dụng đấy chứ!". Bùi Nguyên Minh cười cười, lạnh lùng đi về phía trước.

Trên đường, anh giơ tay lên ngang, lần lượt đánh từng người ở hai bên, trong tích tắc, tất cả các đệ tử Chấp pháp đường cản đường đều bị anh đánh ngã xuống đất.

Những đệ tử Chấp pháp đường này đều có dấu tay trên mặt, thậm chí có người còn rụng răng nữa, lúc này họ tức đến nỗi muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Họ cũng tin rằng nếu cần, họ có thể giết chết Bùi Nguyên Minh chỉ với một cú đấm.

Chỉ là Bùi Nguyên Minh vừa mới lấy ra lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, bọn họ không dám trái lời.

Dù sao thì trong nội bộ của Long Môn, nội bộ của Chấp pháp đường, miếng lệnh bài này chính là đại diện cho đường chủ Chấp pháp đường.

Thấy lệnh bài như thấy đường chỉ vậy!

Nhóm những cô gái và cận vệ đều đứng ở đó há mồm, họ không thể tin được, đến thời hiện đại này rồi mà...

Một lệnh bài trông giống như một món đồ cổ vậy, thực sự có thể trấn áp hết các đệ tử của Chấp pháp đường Long Môn.

Khóe mắt của Hùng Nguyên Hóa lúc này không ngừng co giật, cảm giác an toàn do thầy của gã ta mang lại, lần đầu tiên hoàn toàn bị lung lay.

“Bốp!”

Bùi Nguyên Minh lại dùng tay tát một cái, trực tiếp hất vào mặt của tên đệ tử cuối cùng của Chấp pháp đường, sau đó anh khoanh tay bước tới trước mặt Long Sa Vực.

Nhìn nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Minh, Long Sa Vực nghiến răng nói: "Thằng nhóc kia, tuy rằng mày đang cầm lệnh bài của Chấp pháp đường, nhưng nó không nói lên điều gì cả!"

"Tao khuyên mày đừng có mà lấn tới quá!".

"Nếu không, hậu quả không phải là mày..."

Bùi Nguyên Minh không nhiều lời, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"

"Quỳ xuống?"

Những người có mặt tại hiện trường đều cảm thấy choáng váng.

Bắt Long Sa Vực quỳ xuống? Não của Bùi Nguyên Minh bị vô nước rồi! Hay hắn thực sự không biết chết là gì đây?

Cho dù hắn thực sự là một con rồng qua sông thì sao chứ! Nhưng hắn lấy gì mà bắt Long Sa Vực phải quỳ xuống? Đó là phó đường chủ Chấp pháp đường Long Môn đấy!

Liệu rằng chiếc lệnh bài bị hỏng trong tay hắn ta thực sự có thể đàn áp Long Sa Vực sao?

Đám người hầu cận và những người phụ nữ đi theo Hùng Nguyên Hóa không hề muốn tin vào điều đó.

Long Sa Vực trừng mắt nói: "Thằng nhóc kia, đủ rồi đấy!"

"Quỳ xuống!"

Bùi Nguyên Minh vỗ nhẹ vào mặt Long Sa Vực.

"Ông có thể không quỳ, nhưng ông cũng phải tự suy nghĩ xem, quy tắc của Long Môn là gì!"

Long Sa Vực nghiến răng, ông ta muốn nói quy tắc là cái rắm!

Ở trong Long Môn ông ta đây chính là quy tắc!

Một tên nhóc chưa mọc đủ lông mà đòi dùng một cái lệnh bài để trấn áp ông ta sao?

Thật là buồn cười!

Tuy nhiên, ông ta không dám!

Ông ta không cần phải tin vào chuyện đường chủ của Bùi Nguyên Minh hay tôn trọng lệnh bài đó, nhưng ông ta phải nghĩ xem là ai đã đưa cho Bùi Nguyên Minh lệnh bài này!

Nếu mà mạo phạm tới Long Môn chủ trong truyền thuyết thì sẽ chết không toàn thay!

"Quỳ xuống!"

Giọng Bùi Nguyên Minh trở nên lạnh lùng vô cùng. "Tôi không muốn nói lần thứ ba!"

"Huỵch!"

Một lúc sau, Long Sa Vực kiêu ngạo và độc đoán cuối cùng cũng đã cúi đầu xuống, đồng thời nghiến răng, hai tay run rẩy không ngừng, cuối cùng từ từ quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Cả hiện trường lúc này đều hoang mang, có người không ngừng tát vào mặt chính mình, cảm thấy rằng họ đã nhìn nhầm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.