"Brmmm."
Chín giờ tối, một chiếc Mercedes Maybach xuất hiện trước cửa bên ngoài trang viên của Chấp Pháp Đường Long Môn.
Đến lúc này trang viên đã sớm cảnh giác cao độ, bên phía Chấp Pháp Đường phải ra một trăm người có năng lực, không chỉ kiểm tra một lượt bên trong trang viên mà còn đối chiếu kỹ lưỡng thân phận của từng người đi vào.
Ngoài để ngăn chặn người ngoài đi vào, còn phải đảm bảo không có ai mang theo vũ khí vào sân đấu, phòng ngừa xảy ra chuyện đổ máu quy mô lớn.
Bùi Nguyễn Minh cùng với Tần Ý Hàm cứ thể đi thẳng vào cửa lớn.
Sau khi Tần Ý Hàm lấy ra lệnh bài phân hội Long Môn Thủ đô, những đệ tử của Chấp Pháp Đường cũng không ngăn lại.
Rất nhanh đi qua vài cửa gác, bước đi thong thả vài phút trong căn nhà sâu rộng này, Bùi Nguyên Minh cuối cùng cũng nghe thấy phía trước mơ hồ truyền đến tiếng mắng chửi, tiếng huýt sáo và vỗ tay.
Các loại âm thanh hỗn tạp pha trộn khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Phía trước nhanh chóng xuất hiện một cánh cửa lớn được làm bằng đồng xanh, ở cửa, mười tám đệ tử Chấp Pháp Đường đứng nghiêm, trên tay cầm súng, đạo kiểm, vẻ mặt đầy đề phòng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng thân phận của Bùi Nguyên Minh và Tần Ý Hàm, những người này mới mở một bên cánh cửa.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười một tiếng, sau đó bước vào cánh cửa cuối cùng này.
Tối nay cố ý tiện tay làm giả một cái thân phận đến đây, nếu như Long Thương Húc thật sự đang đợi anh. đến, vậy thì kể cả có là thân phận giả vẫn đều có thể đi vào không gặp trở ngại gì.
Mà thực tế cũng đúng là như vậy, xem ra Long Thương Húc đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
Nhưng Bùi Nguyễn Minh cũng lười nói nhảm, cứ thể đi vào sau cánh cửa đồng xanh, híp mắt nhìn hội trường cực lớn sáng trưng như ban ngày ở phía trước.
Đây cũng coi như là một sân vận động không nhỏ, nhưng bây giờ sau khi đã được sửa đổi, bốn phương tám hướng ít nhất có chỗ cho một nghìn người, mà tất cả những người này đều là đệ tử Long Môn.
Mỗi người bọn họ đều mang vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn lên trên lôi đài, ánh mắt cháy bỏng.
Lôi đài ở giữa hội trường chắc hẳn là vừa mới dựng lên, bốn phía xung quanh cũng treo không ít vũ khí lạnh: đao kiếm, trường tiễn, rìu,... có thể coi như đầy đủ mọi thứ.
"Keng keng keng..."
Lúc này, có hai người đang đánh nhau trên lôi đài, có thể nhìn thấy kiếm quang chớp nhoáng, sát khí tràn lan.
Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn qua liền nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng để trần thân trên, trên tay cầm một thanh cự kiếm cao đến nửa người, đang đối chiến với một chàng trai trẻ tuổi ở đối diện.
Lúc này, thanh kiếm trong tay chàng trai trẻ tuổi kia chớp nhoáng, mỗi một kiếm chém xuống đều để lại trên người người đàn ông lực lưỡng một vết kiếm nhàn nhạt.
Còn anh ta vẫn giữ biểu cảm thờ ơ lạnh lùng, đường kiếm tiêu sái, như đang chơi một trò chơi mà thôi.
Tư thái này của anh ta thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các thiên kim có tiếng đang ở trong hội trường.
Nhiều người còn vung vung tay hô to: “Chung Bắc Kiếm! Chung Bắc Kiếm!"
Tần Ý Hàm thấp giọng nói: “Người này là Chung Bắc Kiếm, được xưng là cao thủ đứng đầu của lớp người trẻ Chấp Pháp Đường Long Môn”
“Nghe nói anh ta đã ba lần khiêu chiến vị trí đường chủ của Long Thiên Trường, cả ba lần đều thua”
“Nhưng ở lần đầu tiên, anh ta đỡ được mười chiêu dưới tay của Long Thiên Trường, lần thứ hai là mười lăm chiêu, lần thứ ba đến chiều thứ ba trăm mới bại...
“Nghe nói anh ta có được thực lực của đỉnh phong Binh Vương, chỉ còn cách vị trí chiến thần một bước”
“Hơn nữa, anh ta là một trong số thuộc hạ thân tín của Long Thương Húc”
“Vị trí của anh ta ở Chấp Pháp Đường Long Môn so với vị trí của Long Thương Húc ở đây cũng chẳng có gì khác biệt!”.
Nghe thấy Tần Ý Hàm giải thích, Bùi Nguyên Minh khẽ vuốt cằm.
Chung Bắc Kiểm này bất kể là thân thủ hay khí thể, ở trong lớp người trẻ quả thật gần như là một người vô địch.
Hơn nữa giờ phút này anh ta chắc hẳn là đang cố ý coi đối phương như để luyện tay. Nếu không thì người đàn ông lực lưỡng đối diện anh ta đã thua lâu rồi.