Giờ phút này Hùng Hạo Nam bừng bừng khí thế, nếu như không có vài người thanh tra ngăn cản ông ta, đoán chừng người này đã lao tới trước mặt Bùi Nguyễn Minh rồi.
“Ông Hùng, mong ông bình tĩnh lại một chút..”
Giờ phút này, Tân Ý Hàm tiến lên trước từng bước, chắn ở trước người Bùi Nguyên Minh, nói: “Tôi đã cung cấp chứng cứ cho sở cảnh sát rồi”
“Cho dù là Long Sa Vực hay là cái chết của con trai ông đều không có liên quan gì đến anh Minh của chúng tôi cả”.
“Tuy rằng bọn họ đã có xung đột với nhau, nhưng anh Minh chưa từng giết bất cứ người nào”
“Bất kể là chứng cứ ở hiện trường hay là các video giám sát đều có thể chứng minh điểm này. một cách cực kỳ rõ ràng”.
“Hy vọng ông đừng cố tình gây sự..”
Nghe thấy những lời này của Tần Ý Hàm, Thanh Linh đang ôm mặt theo bản năng quay sang mắng mỏ: “Được lắm thằng nhóc khốn kia, bản thân cậu tự mình gây họa, vậy mà còn hại tôi chịu tội”
Vào lúc này, Thanh Linh hận không thể qua đó tát cho Bùi Nguyên Minh một bạt tại nhưng bà ta lại bị Trịnh Tuyết Dương đang rất bình tĩnh ngăn cản lại.
Ở phía đối diện, Hùng Hạo Nam cũng không thèm nghe lời giải thích của Tân Ý Hàm, khuôn mặt âm u thấp giọng nói: “Tần Ý Hàm đúng không? Cô câm miệng lại cho tôi.”
“Ở nơi này có chỗ để cô chõ miệng vào à?”
“Chẳng qua cô chỉ là một con chó quẩn bên cạnh tên họ Bùi kia mà thôi, có tư cách gì mà diễu võ dương oai hả?”
“Tôi nói cho cô biết, những cái gọi là bằng chứng của cô ở trước mặt tôi chẳng có chút lợi ích. nào đâu!"
“Các người có thể lừa dối người của sở cảnh sát nhưng không qua mắt được tối đầu”
“Là tên khốn nạn Bùi Nguyên Minh này đã phải người đi giết hại con trai tôi và bạn thân của tôi”.
“Bởi vì mấy hôm trước bọn họ đã xảy ra xung đột. Đêm hôm qua tên khốn kiếp Bùi Nguyên Minh ngồi lên vị trí nắm quyền nên đã giết hại người bọn họ!"
“Cô đừng có nói với tôi đây chỉ là tình cờ”
“Nếu như không phải lúc trước đã làm chuyện gì đó khuất tất, tên khốn Bùi Nguyễn Minh này có cần phải tự mình chủ động đến khai hay không?
“Cái đó gọi là có tật giật mình” “Lòng dạ nham hiểm” “Cái trò mèo này ông đây đã chơi chán từ mười năm trước rồi” “Các người còn muốn dùng thủ đoạn như vậy để lừa dối tôi chắc?” “Thật sự cho rằng tôi dễ bị lừa như thế hay sao?”.
Rõ ràng Hùng Hạo Nam đã nhận định Bùi Nguyên Minh chính là hung thủ giết người.
Cho dù anh không đích thân ra tay nhưng chắc chắn anh cũng là người đứng đằng sau bày ra tất cả điều đó.
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày. Theo lý mà nói, con người như Hùng Hạo Nam tuy rằng đau khổ, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí, tại sao lại có bộ dạng cứ một mực khẳng định là anh đang mua chuộc tội giết người.
Anh tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nhìn Hùng Hạo Nam nói: "Ông nói tội giết người? Thể chứng cứ đâu?"
"Chứng cớ?"
Hùng Hạo Nam bật cười ha ha, vẻ mặt lạnh lẽo u ám đến cùng cực.
Ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh gầm thét lên: "Trước khi chết con trai tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn thoại. Tuy rằng nó chỉ nói ra một chữ Bùi, nhưng mà tôi cũng đã hiểu được rồi. Người giết nó chắc chắn là kẻ họ Bùi!"
"Nếu như không phải là mày, vậy tại sao nó phải để lại lời nhắn này?"
"Tuy rằng bây giờ Bùi Nguyên Minh mày mạnh bạo, lại đứng ở vị trí đứng đầu, loại chứng cứ này không thể làm gì được mày”
"Nhưng đối với tạo mà nói, chứng cứ này đã đủ rồi!" Ông ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh đầy vẻ hung dữ. "Đủ để cho tạo hiểu ra rốt cuộc ai là kẻ thù đã giết con trai của tao!"
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày. Trước khi chết Hùng