Long Thương Húc khép hờ mắt một lát, sau đó mới chậm rãi nói: "Vài ngày nữa thì giai đoạn hai của khu bất động sản Vũ Thành mà tôi đang đặt kế hoạch xây dựng sẽ chính thức ra mắt"
"Nếu ba nghìn căn hộ đó được thuận lợi bán ra thì chúng ta sẽ thu hồi được phần lớn nguồn vốn"
"Tạm thời phải dồn hết tâm trí vào chuyện này trước" "Còn về phần Bùi Nguyên Minh thì cứ để Long Phi Phàm tự xử lý đi"
“Nói cho anh ta biết, nếu đã không giở trò trong âm thầm được thì phải biết cách cứng rắn, nuôi binh ngàn ngày dụng bình một giờ"
"Bùi Nguyên Minh không chết thì chính là anh ta chết."
"Cạn ly"
"Chúc mừng anh rể được giải oan".
"Tôi đã nói rồi mà, nhất định anh rể không có chuyện gì đâu"
Sáu giờ ba mươi tối, trong một phòng bao của khách sạn Vũ Thành vẫn còn sáng đèn.
Bữa cơm này là do Trịnh Khánh Vân móc tiền túi của cô ta để mời khách, mặc dù món ăn trên bàn lúc này cũng không tính là cao lương mỹ vị gì nhưng có thể thấy được tâm lý của Trịnh Khánh Vân.
Ngoài ba mẹ con Trịnh Tuyết Dương ra thì đám người Tần Ý Hàm, Hàn Sang đều được mời vào bàn, toàn bộ quá trình chỉ có Thanh Linh là tối sầm mặt.
Rất rõ ràng, bà ta không thể nào ngờ rằng tên khốn Bùi Nguyên Minh này lại có thể dễ dàng thoát thân hơn nữa còn tiếp tục quấn lấy con gái mình, chuyện này khiến cho bà ta nhịn không được phải nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua Bùi Nguyên Minh cũng lười tính toán với Thanh Linh trong một ngày vui như hôm nay, anh rút một tờ chi phiếu tùy tiện viết lên nó con số trăm rưỡi tỷ rồi đẩy đến trước mặt của Thanh Linh, vì vậy mọi chuyện mới có thể tạm thời yên ổn lại...
"Tiếp theo anh định làm gì? Trở về Thủ đô hay tiếp tục ở lại Vũ Thành?"
Bùi Nguyên Minh bưng ly rượu đi tới bên cạnh Trịnh Tuyết Dương, cười nói: "Anh cũng chưa biết nữa, lần này đến đây vì mỏ vàng ở Vũ Thành, nhưng bây giờ mỏ vàng đã nằm trong tay của anh rồi."
Hiển nhiên Trịnh Tuyết Dương cũng không phải kẻ ngốc, cô biết rõ nhất định Tần Ý Hàm đang làm việc cho Bùi Nguyên Minh.
"Nếu em muốn lấy lại bốn mươi phần trăm cổ phần thì cũng có thể"
"Nhưng nếu như vậy thì tạm thời em phải ở lại ở xử lý chuyện của công ty vàng Vũ Thành đẩy" Bùi Nguyên Minh vừa cười vừa nói.
Đối với anh mà nói, cổ phần của công ty vàng Vũ Thành vẫn chưa đáng để lọt vào mắt anh, nếu như Trịnh Tuyết Dương có hứng thú thì anh có thể giao nó cho cô bất kỳ lúc nào.
"Tuy nhiên, Vũ Thành không thể so với Thủ đô, nếu em muốn tạo ra một đế chế cho riêng mình ở Vũ Thành thì chắc chắn không dễ dàng như em nghĩ đâu".
Trịnh Tuyết Dương do dự một lát, sau đó mới thở dài nói: "Bùi Nguyên Minh, anh biết không, bây giờ với tư cách là người đứng đầu khiến em rất mệt mỏi, mà bên phía nhà họ Chân cũng gặp phải rất nhiều phiền phức..."
"Em cùng mẹ đến Vũ Thành lần này, ngoại trừ nguyên nhân do bà ấy khăng khăng yêu cầu ra thì vẫn còn một nguyên nhân khác nữa, đó là em thật sự muốn một số cổ phần của mỏ vàng ở Vũ Thành, bởi vì nó có thể giúp em ổn định vị trí đứng đầu này."
"Cho nên nếu anh thực sự không để ý..."
“Anh thực sự không để ý” Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
"Mặc dù bây giờ Tần Ý