Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3237: Chương 3237






Nữ thư ký xinh đẹp mang vẻ mặt khổ sở mở miệng: "Nếu như cầu Long Thương Húc thực sự không giúp đỡ, mà lại cứng rắn muốn chúng ta thò đầu ra, kết quả của chúng ta, sẽ rất thảm"

"Câm miệng!"

"Cô ở đây dạy dỗ tôi đấy à?"

Tâm trạng của Long Phi Phàm vô cùng cáu kỉnh.

"Tôi như này không phải là đang nghĩ cách sao? Nếu như ngay cả một tên ngoại lại cũng không giải quyết được, sau này tôi lăn lộn ở Vũ Thành ra sao?"

Đang nói chuyện, Long Phi Phàm nhanh chóng móc điện thoại di động ra, lục tìm thông tin của nhật ký điện thoại.

Đột nhiên, mắt anh ta sáng lên, ngón nay dừng lại trên một dãy số nước ngoài, sau đó khóe miệng anh ta lộ ra một nụ cười.

"Hiện giờ cậu Long Thương Húc không chịu ra tay, nhưng lại có cả đống người ra tay đây!"

"Một mình tôi không đánh chết được họ Bùi, thế nhưng có rất nhiều người có thể giết chết anh ta!"

"Đi, hôm nay cô đi một chuyến đến câu lạc bộ Thiên Trúc, giúp tôi hẹn cậu Phạm ngày mai đi đánh golf.."

"Nói cho anh ta biết, việc lần trước anh ta phải cao thủ dịch dụng giúp tôi, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn chính thức. "

Buổi chiều ngày hôm sau.

Bùi Nguyên Minh dẫn Trịnh Tuyết Dương tới công ty Vàng Vũ Thành ở Vũ Thành, làm đủ loại thủ tục liên quan.

Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng nhậm chức, trở thành chủ tịch công ty Vàng Vũ Thành Vũ Thành.

Quyết định này của Bùi Nguyên Minh, khiến cho Thanh Linh vốn có thành kiến rất lớn đối với anh á khẩu không biết nên nói gì.

Ngay cả Trịnh Khánh Vân lăn lộn trong công ty Vàng Vũ Thành mới lên được chức phó chủ tịch, coi như là đã xong giấc mộng nghiện chủ tịch.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Bùi Nguyên Minh ngoài dặn dò Hàn Sang phải thêm vài người đến làm vệ sĩ ra, chính anh lại tự mình rời đi.

Dù sao Trịnh Tuyết Dương không thể mãi làm việc dưới sự che chở của mình được, cho nên có rất nhiều chuyện, mình không thể nhúng tay vào quá nhiều.

Nếu không, sợ rằng cô gái này sẽ mãi mãi không thể thực sự trưởng thành.

"Vù.."

Bùi Nguyên Minh mới vừa đi ra khỏi cửa chính của công ty Vàng Vũ Thành, một chiếc xe Audi màu đen đã dừng ngay bên cạnh anh.

Cửa sau xe mở rộng, chỉ thấy cảnh sát Vạn Phước Nhân của Vũ Thành đi xuống từ trên xe, lễ độ cung kính nói: "Anh Minh."

Rất rõ ràng, chắc là Vạn Phước Nhân đã chờ Bùi Nguyên Minh ở đây rất lâu rồi.

Nếu không, không thể nào xuất hiện đúng lúc như vậy được.

Bùi Nguyên Minh cũng không khách sáo, lên thẳng sau xe ngồi, sau khi nhận lấy một chai nước sô đa rồi uống một ngụm, anh mới cười cười nói: "Sao thế? Phá được án rồi hả? Hay là lại muốn tìm tôi để thẩm vấn?"

"Không phải" Vạn Phước Nhân hơi lúng túng: "Hôm nay là có chuyện cần làm phiền anh Minh"

"Nói" Bùi Nguyên Minh không thừa lời.

Vạn Phước Nhận hít sâu một hơi, nói: "Anh Minh hẳn là cũng biết rõ, nhà họ Vạn nơi tôi sinh ra, cũng coi như là một trong những chi chính trong cùng Vàng Vũ Thành"

"Ba tôi là Vạn Khiếu Đường, lúc còn trẻ chẳng những là cao thủ bậc nhất của Vũ Thành, hơn nữa còn là người đứng đầu cơ quan hành chính ở Vũ Thành."

"Sau này, đúng lúc cũng chỉ cung Hoàng Kim muốn bế quan để theo đuổi con đường hợp nhất người với trời, cung Hoàng Kim muốn chọn lựa cung chủ tiếp theo từ những đồng võ."

"Thế là ba tôi tham dự cuộc vận động bầu cử kia"

"Ông hát vang tiến mạnh dọc theo đường đi, liên tục phát triển."

"Thế nhưng đến ván cuối cùng lại bại dưới tay sư đệ của ông, cũng chính là cung chủ cung Hoàng Kim đương nhiệm."

"Lần bại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.