Hôm nay, tôi đưa Trịnh Khánh Vân tới nơi này là để giới thiệu cho cô ấy một người đến từ Thiên Trúc, để cô ấy quen biết với dòng họ đứng thứ ba
Chuyện này cũng đã nhận được sự đồng ý của dì Thanh Linh.
Mà việc anh xuất hiện sẽ khiến cho người kia cảm thấy không vui.
Giờ phút này, biểu cảm trên mặt Lý Hải Ngưng đang vô cùng khó chịu.
Cho nên anh không cần phải tham dự buổi tiệc hôm nay.
Tôi đưa anh ba triệu, anh tự đón xe về đi.
Tiền còn thừa xem như tôi tặng cho anh.
Trong lúc nói chuyện Lý Hải Ngưng nhanh chóng lấy ra một xấp tiền ra, sau đó giơ lên rồi thả ra để tiền tung bay trong gió.
Ánh mắt Bùi Nguyễn Minh trở nên lạnh lùng, anh đang định lấy tiền nhét lại vào miệng người phụ nữ này.
Thế nhưng đúng lúc này, Trịnh Khánh Vân, người vừa đi vào trong đó đột nhiên quay lại đây.
Bùi Nguyên Minh, sao anh vẫn chưa vào nữa?.
Cô ta nhanh chóng kéo tay Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên cô ta đang cảm thấy lo là Bùi Nguyên minh sẽ bỏ chạy khỏi hiện trường.
Bùi Nguyên Minh nói rằng bụng không được thoải mái cho lắm vì thế không định sẽ tham dự buổi tiệc này, chuẩn bị quay về.
Lý Hải Ngưng thấy Bùi Nguyên Minh không phản ứng, cho rằng anh đang cảm thấy sợ hãi, lúc này ánh mắt cô ta trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Sau đó, cô ta lại lấy thêm ba mươi triệu nữa đưa tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng lên tiếng: Ba triệu không đủ để anh ngồi xe về đúng không?
Ở đây có ba mươi triệu, anh mau cầm lấy đi không cần trả lại cho tôi
Hiển nhiên là Lý Hải Ngưng cho rằng mình chỉ cần rộng rãi một chút, bỏ ra nhiều tiền hay ít tiền cũng không quan trọng, chỉ cần cái tên này cút đi là được rồi.
Lúc này, vẻ mặt của Trịnh Khánh Vân lại trở nên vô cùng lo lắng: Bùi Nguyên Minh, anh cảm thấy không thoải mái sao?
Nếu không thì tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?
Nhìn thấy em thì sự không thoải mái ban nãy đã tốt hơn rồi.
Em chính là thần dược.
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, chẳng xem Lý Hải Ngưng ra gì.
Chúng ra mau vào trong thôi.
Mấy ngày nay anh chẳng ăn được bữa cơm nào tử tế, chắc chắn rằng tối nay sẽ ăn một bữa thỏa thích
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng cầm tay Trịnh Khánh Vân, sau đó dẫn cô ta bước vào câu lạc bộ.
Vẻ mặt nhỏ nhắn của Trịnh Khánh Vân hơi đỏ lên, thế nhưng cô ta cũng không từ chối mà còn nắm chặc lấy tay Bùi Nguyên Minh.
Động tác này của hai người họ rơi vào mắt của Lý Hải Ngưng, cảnh tượng này khiến cô ta cảm thấy giận tới mức run người, suýt nữa đã hộc cả máu.
Khốn kiếp. Đã nể mặt anh như thế mà anh còn không biết xấu hổ, cho anh cơ hội anh lại không biết nắm bắt.
Lát nữa nếu cậu Huỳnh nổi giận thì anh sẽ nhanh chóng biết được hậu quả
Lý Hải Ngưng nghiến răng nghiến lợi, tưởng tượng ra dáng vẻ Bùi Nguyên Minh bị người khác dạy dỗ, sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.
Đoàn người nhanh chóng đi tới một căn phòng nằm cuối cùng trong câu lạc bộ tư nhân này.
Căn phòng đó được đặt tên là bên ngoài Giang Nam, khắp nơi được thiết kế có xuất hiện mấy dòng nước chảy, trông vô cùng xa hoa.
Lúc này, bên trong có khoảng mười mấy nam nữ đang tụ họp bên trong.
Những bộ quần áo mà lúc này họ mặc trên người trông vô cùng sang trọng, tràn đầy năng lượng. Có mấy cậu thanh niên đeo vàng bạc đỏ cả tay để nói lên rằng địa vị và tài sản mà họ sở hữu không hề tầm thường.
Thấy Lý Hải Ngưng đã đưa người tới, mấy người bọn họ theo bản năng đưa mắt nhìn sang bên này.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mấy tên biến thái kia nhanh chóng sáng lên.
Hiển nhiên trái ngược với màu da màu lúa mạch thì phụ nữ của Thiên Trúc sinh ra là để phục vụ cho đàn ông.
Vì thế một người phụ nữ Đại Hạ trong sáng, sạch sẽ như Trịnh Khánh Vân có sức dụ dỗ vô cùng lớn.
Hải Ngưng, sao bây giờ cô mới tới?
Một người đàn ông trông có vẻ hơi béo cười một tiếng, nhanh chóng đi tới ôm Lý Hải Ngưng một cái.
Người thanh niên này có tướng mạo đẹp trai, dáng người cao lớn, quần áo trên người đều đến từ những nhãn hiệu nổi tiếng,
Thế nhưng cũng không biết vì sao anh ta lại đeo một sợi dây chuyền bằng vàng vô cùng to, giống như sợ người khác không biết mình là nhà giàu mới nổi vậy.
Anh Huỳnh, thật ngại quá, trên đường đụng phải một tên không có mắt vì thế mới trễ nãi như thế.