Chín giờ tối, bệnh viện nhân dân Vũ Thành.
Bùi Nguyễn Minh mang theo trái cây đã mua, đi tới bệnh viện thăm Trịnh Tuyết Dương.
Dù sao cũng là vợ của anh, hơn nữa còn bị thương, Bùi Nguyễn Minh đương nhiên sẽ khó chịu một chút.
Mặc dù Thanh Linh luôn không cho Bùi Nguyễn Minh sắc mặt tốt gì, nhưng mà bây giờ Bùi Nguyễn Minh cũng biết bản tính của bà ta, mỗi khi tới thì đều đưa một tấm chi phiếu lớn, chắn lại miệng của Thanh Linh, dạng này thì anh có thể trải qua một đoạn thời gian thanh tịnh.
Mặc dù tỉnh công kích từ miệng của Thanh Linh rất mạnh, nhưng mà chỗ tốt của bà ta chính là thấy tiền sáng mắt, lấy tiền làm việc, điều này cũng để cho nhiều khi Bùi Nguyễn Minh chuẩn bị dùng tiền bịt lại miệng của bà ta.
Sau khi trò chuyện việc nhà với Trịnh Tuyết Dương xong, Bùi Nguyên Minh cũng không có làm phiền cô nghỉ ngơi, mà thả xuống trái cây rồi nở nụ cười rời đi.
Bởi vì gần đây các nơi có cảm cúm, cho nên khi Bùi Nguyễn Minh mở cửa tiến vào thì anh còn cẩn thận mang lên khẩu trang, hơn nữa nhắc nhở hai người Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh khi không có chuyện gì thì không nên ra khỏi phòng bệnh, dạng này bảo đảm sẽ không bị lây nhiễm.
Đợi đến khi Bùi Nguyễn Minh mở cửa bệnh viện, chuẩn bị ngồi thang máy thì thang máy đã mở cửa ra.
Sau đó, một người bác sĩ mặc áo khoác trắng, nhưng mà chiều cao và cân nặng đều gần giống với Bùi Nguyên Minh đang đẩy một chiếc xe đẩy đi ra.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, đôi mắt người này khẽ híp lại một cái, dường như đang quan sát Bùi Nguyên Minh, khi xác định anh tới thăm người bệnh, thì ánh mắt của người này mới khôi phục lại bình tĩnh.
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, anh liếc và người bác sĩ này liếc nhìn nhau, sau đó người này không chút biểu lộ dời ánh mắt ra chỗ khác. Nhưng mà anh vẫn phát hiện một chút khác thường. Ví dụ như hai tay của người bác sĩ này có rất nhiều vết chai, xem xét có vẻ là người tập võ.
Dù cho người này cố ý che giấu, nhưng mà Bùi Nguyên Minh vẫn cảm nhận được một ít sát ý trên người đối phương.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, không chút biểu lộ mà đi vào thang máy, thời điểm cửa thang máy đóng lại, tầm mắt của anh rơi xuống trên người bác sĩ.
Mà bác sĩ này dường như cố ý, bây giờ thế mà tháo khẩu trang xuống.
Trong nháy mắt này, hai con người của Bùi Nguyên Minh đột nhiên co rụt lại, bởi vì dù chỉ liếc mắt nhìn thì anh cũng đã nhận ra.
Hình dạng của đối phương giống anh đến tám phần.
Nhưng mà lúc này, Bùi Nguyễn Minh không có vội vàng mở ra thang máy, sắc mặt bình tĩnh ẩn núi tầng bốn.
Sau đó đợi đến khi thang máy đến tầng bốn, anh đi về phía thang bộ, sau đó đi lên tầng năm.
Mà giờ phút này, người bác sĩ có hình dạng giống như Bùi Nguyên Minh đã đẩy xe đẩy đến cuối hành lang.
Nơi này có một phòng bệnh dành cho khách quý. Ở cửa phòng bệnh có mười mấy người Thiên Trúc đang bảo vệ.
Trên người bọn họ đều tràn đầy sát ý, người nào cũng giống như sói như hổ.
Rõ ràng, người bệnh trong phòng này chính là Phạm
Lưu Tam.
Mặc dù bây giờ anh ta là người thực vật, nhưng vẫn còn có khả năng cứu sống lại. Cho nên để anh ta không còn xảy ra chuyện, người của
Tiên Phong Tự ở Thiên Trúc phía mấy chục người cao thủ tới đây bảo vệ.
Những người này còn thông qua nhà họ Long và nhà họ Kim, nghĩ biện pháp lấy được giấy chứng nhận hợp pháp, có một số người còn có thể mang theo súng ống bên người.
Nhưng mà bây giờ bác sĩ này cũng không nhìn đám người này, mà sắc mặt lạnh lùng đẩy xe đẩy tới gần.
Mười mấy người Thiên Trúc nghe tiếng nên nghiêng đầu nhìn qua, trong con người mang theo vài phần ý lạnh. “Anh là ai?” “Là bác sĩ sao?” “Có giấy chứng nhận hay không?”
Rõ ràng, những người Thiên Trúc này hết sức cẩn thận. Bất kỳ một người bác sĩ nào tới gần Phạm Lưu Tam, bọn họ đều điều tra qua bối cảnh, kiểm tra giấy chứng nhận.