Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3387: Chương 3387




**********

Chương 3387:

Kim Phương Nhã bụm mặt, lảo đảo đứng lên, mặt mày tức giận nói: “Tên chó này, thế mà dám đánh lén.”

“Tôi còn chưa chuẩn bị cẩn thận thì anh đã ra tay.”

“Chuyện này cũng không tính như vậy.”

“A, phải không?”

Bùi Nguyên Minh ngoắc ngoắc ngón tay về phía Kim Phương Nhã.

“Cô đi lên.”

Kim Phương Nhã cắn răng nghiến lợi đi lên trước, lần này cô ta hít sâu một hơi, cầm lấy một thanh kiếm dài từ trên kệ vũ khí, tiếp đó cô ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Họ Bùi, có bản lĩnh thì để tôi ra tay trước.”

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt gật đầu.

Kim Phương Nhã nghiến răng nghiến lợi, nháy mắt sau đó đã chém tới một kiểm.

“Chát...”

Bùi Nguyên Minh vẫn biểu lộ ra vẻ lạnh lùng, vẫn là một cái tát.

Kim Phương Nhã hét thảm một tiếng, thân hình lại bay từ giữa không trung ra.

Mà lần này, cô ta rơi xuống mặt đất, co quắp nửa ngày cũng không đứng lên được...

Đám người ở đây đều trợn mắt hốc mồm.

Nếu như nói cái tát đầu tiên của Bùi Nguyên Minh là đánh lén, thì cái tát vừa rồi của anh thế nhưng là đường đường chính chính.

Hơn nữa còn để cho Kim Phương Nhã ra tay trước.

Nhưng mà Kim Phương Nhã lại bị tát bay ra ngoài.

“Điều này có phải có ý nghĩa rằng, thực lực của Bùi Nguyễn Minh kỳ thực vô cùng mạnh mẽ hay không?”

Vừa nghĩ đến đây, nhóm tuyển thủ la hét ầm ĩ vừa rồi đã cảm thấy mồ hôi đầm đìa.

Bọn họ chỉ dám nói xấu một người phế vật không có thực lực, nhưng mà tuyệt đối không dám khiêu khích một cao thủ chân chính.

Mà mấy người Âu Dương Niên cũng thở ra một hơi, mặc dù bọn họ biết Bùi Nguyễn Minh rất lợi hại, nhưng mà không nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh sẽ lợi hại đến mức độ này.

Trên mặt đất, hai bên gương mặt của Kim Phương Nhã đều có một dấu bàn tay, nhưng mà bây giờ cô ta không có bụm mặt, mà cả người run lẩy bẩy lẩm bẩm: “Làm sao có thể như vậy? Điều này làm sao có thể được chứ?”

“Ngay cả một chiêu của anh ta mà mình cũng đỡ không nổi..”

“Tấm màn đen?”

Bùi Nguyên Minh lộ vẻ lạnh lùng đi tới bên bờ lôi đài, từ trên cao nhìn xuống Kim Phương Nhã.

“Cô cảm thấy nhân vật nhỏ như cô đáng giá tôi làm tấm màn đen hay sao?”

“Quỳ xuống nói xin lỗi với hội phó Âu Dương, tiếp đó xéo đi đi.”

“Bằng không mà nói, tôi sẽ kiện cô tội vu khống”

“Anh...”

Kim Phương Nhã xấu hổ, vô cùng tức giận, bây giờ dùng ánh mắc oán độc nhìn xem Bùi Nguyên

Minh.

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Quỳ xuống! Xin lỗi!”

Đột nhiên, có không ít người ở đây hô lên, yêu cầu Kim Phương Nhã nói lời xin lỗi.

Nhưng mà Kim Phương Nhã làm sao có thể xin lỗi với đám người yêu thích cô ta.

Cô ta cảm thấy bản thân cô ta không sai.

Mà Bùi Nguyên Minh chỉ là may mắn, ức hiếp một người phụ nữ như cô ta mà thôi.

“Đều nói trai tốt không đầu với phụ nữ.”

“Thế mà tên họ Bùi không chỉ đánh mình, mà còn tát mình hai bạt tại.”

“Không sai, anh ta đã ra tay hai lần, cho nên người thua là anh ta.”

“A...”

Kim Phương Nhã không ngừng tìm lý do cho bản thân, sau đó cô ta hét lớn một tiếng, dưới con mắt chăm chú của mọi người, nổi điện chạy trốn.

Thời điểm Bùi Nguyên Minh dễ dàng cầm được cơ hội đi đại hội thi đấu tỉnh của Long Môn.

Thì trong trang viên nhà họ Long, Long Thương Húc đang uống trà nghe hát.

Phía trước mặt Long Thương Húc, Mã Yến Thuỷ đang cẩn thận pha trà cho anh ta, màu trà thanh đạm, hương trà xông vào mũi, có thể nói là một màn này khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà Long Thương Húc cũng không có ngắm nhìn Mã Yến Thuỷ, mà là cẩn thận nhìn xem máy tính bảng trên tay.

Một lát sau, anh ta mới đặt máy tính bảng xuống, thản nhiên nói: “Dựa theo thời gian mà tính, vật nghiệp kỳ thứ hai trong vùng mới giải phóng ở Vũ thành chúng ta đã có thể mở màn rồi”

“Có thể dựa theo lệ cũ, mời những người quyền quý ở nước ngoài tới tham gia nghi thức bắt đầu phiên giao dịch hay không?”

“Những người này đều là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.