Vào ngày thứ hai khi Long Thương Húc đang suy nghĩ làm sao để châm dầu vào lửa, châm ngòi thổi gió, thì Bùi Nguyên Minh từ sáng sớm đã mang đồ ăn sáng đến bệnh viện nhân dân Vũ Thành.
Đi qua đại sảnh của bệnh viện, bước vào thang máy, sau đó đến khoa nội trú nằm ở tầng trên.
Có thể nói, Bùi Nguyên Minh rất quen đường tới đây.
Nhưng khi đến tầng lầu nơi Trịnh Tuyết Dương đang trú, Bùi Nguyên Minh đột nhiên khẽ nhíu mày.
Bởi vì anh ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt phảng phất trong không
khí.
Mùi hương này không giống như mùi nước hoa, ngược lại là một loại mùi trầm hương.
Hơn nữa, mùi hương này tỏa ra suốt chặng đường tới đây, khiến người ta không thể không chú ý đến nó.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, sau đó đi tới phòng của Trịnh Tuyết Dương.
Cánh cửa mở ra, bên trong là một số đệ tử của chấp pháp đường Long Môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Trịnh Tuyết Dương.
Những người này đương nhiên biết Bùi Nguyên Minh, cũng cung kính nhường cho Bùi Nguyên Minh vào trong.
Sau khi Bùi Nguyên Minh đưa ra một tờ ngân phiếu, gạt Thanh Linh đang định đứng dậy lên tiếng qua một bên, sau đó mới bước đến giường của Trịnh.
Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương đã hồi phục khá nhiều, ngoại trừ một số vết bầm tím. còn trên mặt, những chỗ khác cũng đã lành thương rồi.
Chỉ cần cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, hẳn là có thể trở về công ty vàng Vũ Thành quản lý tình hình rồi.
“Mấy ngày nay đều ở bệnh viện, liệu có thấy chán quá không.”
Bùi Nguyên Minh đưa mì hoành thánh trong tay cho người phụ nữ trước mặt, mỉm cười nói.
Trịnh Tuyết Dương đang nhìn ra ngoài cửa sổ chợt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, cô khẽ thì thào: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy mỗi ngày nằm trên giường đến sắp nổi mốc lên rồi.”
“Cũng may là Khánh Vân nắm bắt mọi chuyện ở công ty rất nhanh, cho nên em không phải lo nhiều”
“Thỉnh thoảng, chỉ cô ấy làm qua điện thoại một chút là được rồi.”
Trịnh Tuyết Dương vừa nói xong liền quay mặt sang một bên, trên cổ lộ ra đường cong tinh xảo, sau đó tỏ vẻ lo lắng nói: “Nhưng mà Khánh Vân dù sao cũng chưa đủ kinh nghiệm, em sợ cô ấy không cẩn thận đắc tội với mấy người kinh doanh kia.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Khánh Vân tính tình hoạt bát. Chiến trường chính của cô ấy vẫn là ngành giải trí, chuyện của công ty sớm muộn gì cũng sẽ do em quản lý”
“Cho dù cô ấy không cẩn thận đắc tội ai đó, sau này không phải vẫn còn có em thay cô ấy đổ vỏ sao?”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói như vậy, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lập tức đỏ bừng.
Cô cảm thấy từ khi hai người ly hôn, Bùi Nguyên Minh thực sự càng ngày. | càng suồng sã rồi.
Lúc này, cô cố ý lộ ra vẻ chán ghét nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Mới sáng sớm anh nói cái này khiến em muốn buồn nôn!”
“Em không muốn ăn nữa.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười nói: “Sao có thể không ăn một chút, nào, anh đút em.”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh mở túi, gắp ra một miếng hoành thánh.
Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương cười tươi, ngoan ngoãn ăn miếng hoành thánh đó.
Hai người khó có cơ hội được ở riêng như vậy, vừa nói vừa cười rồi ăn | hết cả một bát hoành thánh.
“Cốc cốc cốc”
Chính ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Một đệ tử của chấp pháp đường Long Môn bước vào nói, sau đó là một nữ bác sĩ dáng người cao gầy đi vào trong.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn cô ta một cái, liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Nữ bác sĩ dường như không quan tâm đến Bùi Nguyên Minh mà trầm giọng nói: “Người nhà bệnh nhân đến chưa? Mau tới quầy lễ tân thanh toán tất cả chi phí mấy ngày qua đi, nợ tiền phía nếu còn không nộp, thì hôm nay sẽ dừng thuốc.
Bùi Nguyên Minh lập tức đứng lên nói: “Được, bây giờ tôi đi trả viện phí..“.
Vừa nói, Bùi Nguyên Minh vừa đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh rời đi, ánh mắt của nữ bác sĩ hơi lạnh đi.