**********
Nhưng đối với Bùi Nguyên Minh, cho dù là ai đến cũng không thể ngăn cản anh phế bỏ tên Phạm Kim Luân này.
Anh đã phế con trai và học trò của ông ta, phế nhiều thủ hạ của ông ta như thế. Nếu như không thể giải quyết dứt điểm phiền phức, sau này chắc chắn sẽ còn rắc rối lớn hơn nữa.
Vì vậy, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! “Bùi Nguyễn Minh! Anh muốn chết!”
Nghe những lời dừng dựng của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt của Xa Duyệt Tâm lập tức thay đổi, vô cùng tức giận. “Anh thật quá ngông cuồng! Anh có biết mình đang đối mặt với ai không? Anh có biết bốn chữ cung điện Hoàng Kim tượng trưng cho điều gì ở Vũ Thành không? Anh có biết Đại sư Kim Luân là ai trong cung điện Hoàng kim của chúng tôi không? Sao anh dám nói giết đại sư Kim Luân ngay trước mặt chúng tôi? Luật lệ thanh minh, rõ như ban ngày!””Anh đúng là quá kiêu ngạo rồi? Chuyện trước đây anh giết Phạm Lưu Tam còn chưa tính với anh! Hôm nay còn tự xông vào lĩnh đường, đả thương người phi pháp! Anh không chỉ là bất kính với người chết, mà còn là không tôn trọng người sống! Bây giờ còn dám hồng hách đòi lấy mạng đại sư Kim Luân! Rốt cuộc ai là người cho anh cái gan vô pháp vô thiên như thế hả?”
Gương mặt xinh đẹp của Xa Duyệt Tâm lạnh đi, lúc này chỉ vào Bùi Nguyễn Minh nói. “Bây giờ, thay mặt Chấp pháp điện Cung điện
Hoàng Kim cảnh cáo anh! Mau buông tay chịu trói, chờ kết quả chúng tôi xử lý anh! Nếu như anh dám phản kháng, đừng trách chúng tôi lấy nhiều hiếp ít! Dù sao đi nữa, anh giết Phạm Lưu Tam sự thật còn ngay tại đây, bây giờ lại bắt ngay tại trận! Nếu tôi trực tiếp giết chết anh, không ai có thể nói tôi làm sai được!”
Sau đó chỉ thấy Xa Duyệt Tâm nghiêng đầu, ngay lập tức, đôi nam nữ mặc võ phục phía sau cô ta đồng loạt rút ra những thanh trường kiếm đeo quanh eo, sau đó thân ảnh tản ra, khóa chặt nơi Bùi Nguyễn Minh đang đứng.
Chỉ có điều cho dù là xuất kiểm, đôi nam nữ này đều lộ ra ánh mắt khinh thường, như muốn ăn sống Bùi Nguyên Minh, như thể Bùi Nguyên Minh có thể bịnghiền nát bất cứ lúc nào.
Bùi Nguyễn Minh nhìn Xa Duyệt Tâm với vẻ thích thủ, anh không ngờ rằng người phụ nữ đến từ cung điện Hoàng Kim này lại có ác cảm với anh như vậy.
Không phân rõ thị phi trắng đen mà đã động thủ.
Nhưng anh lập tức hiểu ra ngay.
Người ta họ Xa.
Đại Hạ không có cái họ kỳ lạ như vậy.
Rõ ràng, Xa Duyệt Tâm này cũng đến từ Thiên
Trúc, hoặc ít nhất cũng có dòng máu Thiên Trúc. Xét về mối quan hệ hiện tại giữa anh và đám người
Thiên Trúc này, cô ta không giết chết anh mới là lạ.
Tóm lại, cảnh tượng hôm nay, chính ngay lúc này, đối phương là đang tới để công báo tư thù.
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyễn Minh cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nhìn Xa Duyệt Tâm, nói: “Đồ có thể ăn bậy, nhưng nói lại không thể nói bậy” “Phạm Lưu Tam bị tử sĩ nhà họ Kim giết chết, có liên quan gì đến tôi chứ?” “Phạm Mục Cương biết rõ chân tướng còn muốn hãm hại tôi. Tôi chỉ vì phòng vệ chính đáng nên mới phế anh ta. Có tội gì chứ?””Phạm Kim Luân có lòng báo thủ, tụ tập số lượng lớn các cao thủ từ Thiên Trúc đến để giết tôi. Tôi vì bảo vệ bản thân không thể không ra tay đánh trả, thì có làm sao?” “Đừng nói với tôi, một mình tôi bao vây gần trăm người Thiên Trúc, khiến bọn họ không thể không từ trận, không thể không phòng vệ “ “Những người Thiên Trúc năm lần bảy lượt muốn lấy mạng tôi, hãm hại tôi, ra tay với tôi.” “Chấp pháp điện cung điện Hoàng Kim của các người tự nhận là phụ trách trật tự chính trị ở Vũ Thành, tại sao trước đó không xuất hiện giúp tôi chủ trì công đao?” “Bây giờ tôi lấy lại được thể diện, cô lại xuất hiện giả đội trường nước Mỹ, cảm thấy bản thân đại diện cho quy tắc, đại diện cho công lý!” “Cô không cảm thấy, mọi chuyện này nực cười lắm sao?”