“Chuyện gì thế này?” “Các người đang làm gì đó?” “Các ngươi có thủ lệnh không?” “Mà tùy tiện tới thành phố điện ảnh của chúng tôi bắt người, kiểm tra camera!” “Ai cho các người cái gan này thế?”
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân, sau đó thì nhìn thấy 7-8 người nam nữ bước vào.
Người dẫn đầu chính là Sư Huynh Trần.
Lúc này anh ta hoàn toàn không phải là bộ dạng cung kính cúi đầu trước mặt bà Lý nữa, mà ngược lại là khuôn mặt nóng giận chỉ vào mặt Mục Song Thư, khí thể đùng đùng.
“Sở cảnh sát các người không có não sao?”
“Chẳng lẽ các người không biết, thành phố điện ảnh Vũ Thành của chúng tôi là nơi nào hả?“.
“Không có thủ lệnh, không có sự đồng ý của chúng tôi, thì người của sở cảnh sát không được đặt chân vào đây nửa bước!”
“Tôi cho các người 3 phút, thả hết người ra cho tôi!” “Sau đó thì cút khỏi đây cho tôi!“.
“Nếu không, một cuộc điện thoại của ông là có thể cho các người mất việc hết!”
Hiển nhiên, tên Sư Huynh Trần không chỉ là ông chủ của cái trò Đóng kịch này không đâu, cái thành phố điện ảnh Vũ Thành anh ta cũng có chút cổ phần trong đó, cũng được coi là một trong những cổ đông.
Bây giờ anh ta tự động nhập vai vào vai ông chủ lớn đứng sau thành phố điện ảnh Vũ Thành này.
Cho nên cho dù là đối mặt với cảnh sát, thì anh ta vẫn rất hùng hổ, tỏ ra vẻ ta đây không nể mặt ai cả.
“Chát!” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng bước lên, cho một bạt tai qua đó.
Sư Huynh Trần không phản ứng kịp, trực tiếp bị Bùi Nguyên Minh tát cho một bạt tai lui về sau, trên mặt hiện ra một dấu tay, xém tí thì ngã bịch xuống đất.
Anh ta ý thức che mặt mình lại, sau đó thì nhả ra một chiếc răng có máu, anh ta rống lên: “Tên khốn, mày dám đánh tao sao?”
“Mày có biết mày đang đánh ai không?”
May đồng bọn của anh ta lúc này cũng tức giận lên, bọn họ phải cúi đầu cung kính trước mặt một người có quyền uy như bà Lý.
Nhưng trước mắt có một người bình thường như tên này lại dám láo với bọn ho?
“Chat!” “Tao đánh mày đấy, mày không cảm thấy sao?” “Chát!”
“Một thằng chủ nhỏ như vậy mà dám đi hỏi người thi hành công vụ đưa giấy khám xét? Mày tưởng mày là ai hả?”
“Chát!”
“Trên đời đâu ra dân được cản trở cảnh sát thi hành công vụ chứ, không lẽ đến thế mà mày không biết sao?”
“Chát!”
“Tưởng rằng mày có tý tiền có tý gia cảnh là có thể láo xược, muốn làm gì làm sao?”
“Mày tưởng luật pháp chỉ để trưng cho mày xem thôi sao?” “Chát!“.
“Chuyện của Trịnh Khánh Vân, mày không tính giải thích sao cho tao nghe, mà còn dám ở đó lên mặt tỏ dáng sao”
“Mày thực sự tưởng mày là người có tiếng tăm sao?”
Bùi Nguyên Minh đã hiểu, Trịnh Khánh Vân bị thành ra nông nỗi này với việc làm ăn không ra gì và quăng cán cho người khác của tên Sư Huynh Trần này có liên quan với nhau.
Cho nên lúc này anh cũng không khách sáo nữa, cứ vậy mà cho mấy bạt tai vào Sư Huynh Trần cho anh ta choáng váng mặt mày không đứng dậy nổi.
“Cảnh sát, Hắn đánh người kìa!” “Rõ như ban ngày, để ngay trước mắt luôn đấy!” “Hắn đánh người kìa!“. “Tôi ra lệnh cho cô mau bắt tên khốn này lại!”
Sư Huynh Trần không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại mạnh đến như vậy, anh ta muốn đánh trả nhưng không có dũng khí, nên chỉ vào nhóm người của Mục Song Thư.
“Mau, mau ra tay đi!”
“Trách nhiệm của cảnh sát các người không phải là bảo vệ những công dân tốt như chúng tôi sao?”
Mục Song Thư tỏ vẻ khinh thường, mở miệng nói: “Anh không phải nói là không có thủ lệnh và sự đồng ý của các anh, cảnh sát không có quyền can thiệp vào chuyện của các anh sao?”
“Sao thế? Bây giờ chịu thiệt cái là quên mất vụ này rồi sao?” “Đầu anh cũng có vấn đề lắm đấy!”