Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3447: Chương 3447




**********

Chương 3447:

Chỉ là, sau khi suy nghĩ một lát, Thượng Quan Kinh Hồng liền bình tĩnh lại.

Ông ta là ông trùm ở Vũ Thành, phía sau còn có cung điện Hoàng Kim.

Ông ta cảm thấy cho dù Bùi Nguyên Minh có địa vị như thế nào, đều không thể ở mảnh đất Vũ Thành này của ông ta đè ép ông ta.

Về phần sở cảnh sát bên kia, Vạn Phước Nhân chỉ nói một câu chấp pháp theo lẽ công bằng, có lẽ là có ý không đứng về bên nào.

Một khi đã như vậy, cho dù bối cảnh của Bùi Nguyên Minh vững vàng, Thượng Quan Kinh Hồng cũng in mình có thể giẫm chết đối phương.

Nếu quang minh chính đại không được thì tới âm thầm kín đáo.

Cho dù nói như thế nào, ba nghìn anh em của bang Kim Tiền, muốn giẫm chết một kẻ từ bên ngoài tới, cho dù đối phương là thế tử hay đại thiếu, đều không có gì khó khăn.

Nghĩ đến điều này, Thượng Quan Kinh Hồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, ông ta hít một hơi xì gà, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Tìm cho tao nơi ở của tên đó, sau đó đi nói với Lý phu nhân một tiếng, nói viên đạn ở trong súng đạo cụ, là do nó thay”

“Nó là đứa đầu sỏ muốn làm Lý Gia Hân bị thương”

“Sau đó lại truyền lệnh của tao, trong phạm vi Vũ Thành, ai dám làm chỗ dựa chống lưng cho tên khốn họ Bùi đó, liền

không xong với Thượng Quan Kinh Hồng này”

“Tao muốn cho thằng nhãi đấy, không bước nổi nửa bước Vũ Thành!”

Vẻ mặt Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng, một tên ở vùng khác tự cho rằng mình hơn Giang Long, lại dám lên giọng khiêu khích ông ta.

Nếu đã như vậy, không ra oai phủ đầu với tên đó, Thượng Quan Kinh Hồng này làm sao có thể lăn lộn trong giới hắc bạch ở Vũ Thành được nữa?

Theo lệnh Thượng Quan Kinh Hồng truyền xuống, đám người Trần sư huynh đều mang vẻ mặt lễ độ cung kính mở miệng nói: “Rõ! Chúng tôi đã hiểu!”

Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh để đám người Mục Song Thư đưa bạn học của Trịnh Khánh Vân trở về, đồng thời còn dặn bọn họ có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.

Còn anh đưa Trình Khánh Vân vào bệnh viện, xử lý vết thương xong, Bùi Nguyên Minh gọi mấy người Hàn Sang tới chăm nom, anh về trụ sở của Băng Phủ Rìu nghỉ ngơi.

“Vù..”

Đúng lúc Bùi Nguyên Minh chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại tới giúp Trịnh Khánh Vân đòi lại công bằng.

Một hồi tiếng gầm rú của ô tô cực lớn vang lên từ xa tới gần.

Trong tiếng ầm vang của ô tô mang theo vẻ cao cao tại thượng, còn có một loại kiêu ngạo ngập trời.

Rất nhanh, năm chiếc xe Toyota phiên bản giới hạn dừng trước mặt cửa trụ sở của Băng Phủ Rìu.

Chiếc xe ở chính giữa hẳn là đã được thay đổi vẻ bề ngoài, lúc cửa xe mở ra, ở bên trong có một cỗ quan tài đen.

Ngay sau đó, cửa xe mở rộng, mười mấy người đàn ông mặc áo võ sĩ từ bên trong đi ra.

Bọn họ trực tiếp khiêng quan tài lên, ngùn ngụt sát khí đi vào bên trong trụ sở của Băng Phủ Rìu.

“Người nào?” “Không biết đây là địa bàn của Băng Phủ Rìu sao?” “Lại dám tới địa bàn của bọn này làm càn!”

Bởi vì tiếng động quá lớn, Hàn Sang xuất hiện đầu tiên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người này.

Dù sao đây cũng là trụ sở của Băng Phủ Rìu, tuỳ tiện để người xông vào, Hàn Sang anh còn mặt mũi gì nữa?

Mà Bùi Nguyên Minh cũng bị quấy rầy, thay xong quần áo, vẻ mặt lãnh đạm bước tới.

“Làm cái gì? Làm cái gì?” “Bọn tao là người của phân hội Long Môn tại Vũ Thành!”

“Tao là người của phân hội Trần sư huynh ở Vũ Thành, Lý Thế Quang!“.

“Tao nhận được tin tức, có người cố ý đổi viên đạn trong súng đạo cụ trong kịch bản thành viên đạn thật, muốn mưu hại sư muội Lý Gia Hân!”

“Chuyện này, người bị tình nghi nhất định phải cho bọn tạo một lời giải thích!”

Một đàn ông trung niên mặc áo võ sĩ màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiểm lúc này bước ra, mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.