Biệt thự nhà họ Trịnh.
Ông cụ Trịnh ngồi ngay ngắn trên ghế ở vị trí cao nhất dành riêng cho ông ta, dường như đó là ngai vàng, đại biểu cho tôn nghiêm và quyền thế của ông ta.
Có thể nói nhà họ Trịnh chỉ là một gia tộc hạng hai nhưng lại có chút quá tự đại, thật sự cho rằng nhà họ Trịnh là quý tộc, thuộc tầng lớp thượng lưu.
Chưa nói tới đủ loại quy củ rối tinh rối mù, bây giờ ngồi ghế cũng phải chia ra ba bảy loại, chỉ có thể nói là quá mức buồn cười.
Thanh Linh nhìn dáng vẻ không giận tự uy của ông cụ Trịnh, theo bản năng quát lớn với Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh! Cậu còn không mau đến đây chào hỏi ông nội! Xem xem ông nội dặn dò cái gì!”
“Ông nội, ông muốn cho Trịnh Chí Dụng bắt đầu sao?” Bùi Nguyên Minh cười nói.
“Bùi Nguyên Minh, bản lĩnh của cậu không nhỏ, lá gan cũng không nhỏ!” Sắc mặt ông cụ Trịnh rất khó coi, giọng nói nghiêm khắc!
“Tuy rằng tôi không biết cậu học được ở đâu kungfu mèo ba chân, nhưng cậu cho rằng leo lên được cành cao nhà họ Nạp thì muốn làm gì nhà họ Trịnh tôi cũng được sao?”
“Nếu không phải tại cậu, hôm nay Chí Dụng sẽ mất mặt như vậy sao? Nó chính là phó tổng giám đốc của nhà họ Trinh chúng ta, nó mất mặt cũng chính là mất mặt của nhà họ Trịnh chúng ta!”
“Tôi hỏi cậu, cậu cố ý làm mất mặt nhà họ Trịnh chúng ta phải không?”
“Ông nội, đầu đuôi chuyện này ông đều biết cả mà.”
“Cũng không phải là cháu đề nghị đánh cược.” “Trước khi ông chất vấn cháu, sao không đi hỏi xem Trịnh Chí Dụng sao lại ngu như vậy chứ?”
Bùi Nguyên Minh gắn từng chữ một.
“Cậu…”
Ông cụ Trịnh giận đến sắc mặt xanh mét, ngón tay không ngừng run rẩy.
Nếu không phải không tin Bùi Nguyên Minh có năng lực tham gia buổi đấu giá đồ cổ, lúc đó ông ta đã ngăn cản Trịnh Chí Dụng rồi.
Cho dù Bùi Nguyên Minh có quỳ xuống hay không thì đối với ông ta mà nói đó chỉ là một màn kịch mà thôi, con cái pha trò thôi. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, Bùi Nguyên Minh lại thực sự có tư cách tham gia buổi đấu giá đồ cổ, lại còn ngồi cùng với người của nhà họ Nạp.
Tâm tình Bùi Nguyên Minh hôm nay rất tốt, cho nên bây giờ mới không bắt Trịnh Chí Dụng đang đứng ở bên cạnh tiếp tục quỳ xuống.
Nếu không, dựa theo ước định giữa bọn họ, chính là gặp một lần quỳ một lần.
“Ông nội, việc này không phải do lỗi của cháu, cho nên cháu sẽ không thừa nhận.” Thái độ Bùi Nguyên Minh rất cương quyết, nói.
Nếu hôm nay đổi lại là anh quỳ xuống, ông cụ Trịnh sẽ ra mặt thay anh sao?
Chín mươi chín phần trăm là sẽ không, nói không chừng còn có thể thuận thế đá thêm cho anh một cước, một khi đã như vậy rồi, vì sao anh phải nhận lỗi chứ?
ông cụ Trịnh tức giận đến mức cả người đều run lên, thất khiếu bốc khói, chỉ là một đứa con rể, chỉ là một kẻ vô dụng, lại thật sự cho rằng mình đã móc nối được quan hệ với nhà họ Nạp, ra vẻ trước mặt bọn họ?
Thanh Linh đứng một bên nhìn thấy tình hình như vậy có chút sốt ruột.
Tuy bây giờ Trịnh Tuyết Dương có địa vị cao, nhưng nếu chọc giận ông cụ Trịnh, chỉ mất vài phút là bọn họ đã phải cút ra khỏi nhà họ Trịnh.
“Bùi Nguyên Minh, mau quỳ xuống nhận lỗi với ông nội! Cậu là con rể nhà họ Trịnh, sao lại dùng thái độ như vậy nói chuyện với ông nội được chứ!” Thanh Linh chỉ vào Bùi. Nguyên Minh mắng.
“Mẹ, tốt xấu gì con cũng là con rể của mẹ, cho dù mẹ không thích con, nhưng ít nhất cũng phải biết phân biệt trắng đen phải trái chứ?” Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói.
“Đối với loại người vô dụng như cậu, có cái gì mà trắng đen phải trái? Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nhận lỗi với ông nội, ngày mai cậu và Trịnh Tuyết Dương lập tức ly hôn cho tôi, không cần phải hại nó! Đồ ăn hại!” Thanh Linh sợ thực sự, nếu bởi vì Bùi Nguyên Minh mà con gái của mình mất đi địa vị hiện tại, vậy phải làm sao bây giờ?
Nghe những lời nói này của Thanh Linh, vốn dĩ Trịnh Chí Dụng đang đứng xem diễn một bên trong lòng ‘lộp bộp’ một chút.
Hiện tại anh ta sợ nhất chính là Trịnh Tuyết Dương ly hôn, tìm một người chồng lợi hại, sau đó thay thế anh ta trong nhà họ Trịnh, thậm chí là đoạt được vị trí tổng giám đốc.
Hiện tại người trong nhà họ Trịnh không muốn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn nhất có lẽ là Trịnh Chí Dụng.
So với tâm tư muốn đuổi Bùi Nguyên Minh ra khỏi nhà lúc trước, bây giờ thật sự là chênh lệch một trời một vực.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng bước lên phía trước mấy bước, mang theo vẻ mặt thông cảm, nói: “Ông nội, việc này cũng đã xảy ra rồi, truy cứu trách nhiệm cũng không có lợi ích gì, cháu có thể không so đo nữa, nhưng mà cháu cảm thấy, Bùi Nguyên Minh cần bù đắp cho sự mất mặt của cháu ở buổi đấu giá đồ cổ.”