Chàng Rể Quyền Thế

Chương 387: Chương 387




Trên đài chủ trì, ánh mắt Giang Thần hơi sáng lên, trên mặt lại không hề lộ ra tức giận.

Nhưng anh ta lòng dạ rất sâu, vào lúc này cũng không nói thêm cái gì.

“Trình Tiên, người này là ai vậy? Tại sao ở trong này ăn nói xằng bậy? Bộ cậu ta không thấy đây là nơi trang trọng thế nào, nghiêm túc thế nào hay sao!” Đồng Thành Sơn ở cách đó không xa vẻ mặt không vui nói.

Chuyện gì đây?

Trình Tiên dẫn theo một người đàn ông còn chưa tính, ông ta cũng lười hỏi, nhưng vấn đề là, ngay từ đầu người đàn ông này, lại ám chỉ thành quả nghiên cứu của Giang Thần là cướp từ người khác?

Đây là đến phá rối chứ gì nữa?

Giờ khắc này, Đồng Thành Sơn một bụng lửa giận!

Có một số việc không thể nói lung tung, đặc biệt là thời khắc mang tính chất lịch sử này!

Một khi nói lung tung, hậu quả gây ra, sẽ rất nghiêm trọng.

Thậm chí khiến cho thời khắc trang trọng mà mọi người ca ngợi, lập tức biến thành trò hề.

“Cậu trai trẻ này làm sao vậy? Nhìn cậu là biết không phải người học y, nói năng tùy tiện như vậy, chủ nhiệm Giang có thể lập tức tố cáo cậu tội phỉ báng cậu có tin không?”

“Cậu trai trẻ, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy!”

“Còn không mau xin lỗi bác sĩ Giang, nếu không phải con người bác sĩ Giang có giáo dưỡng, thì chúng tôi đã kêu bảo vệ đuổi cậu đi rồi…” Giờ phút này, xung quanh đều là tiếng chỉ trích.

Cũng có vài bác sĩ trẻ tuổi, lúc đi tới thì nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh đánh giá từ trên xuống dưới, như kiểu một lời không hợp sẽ nhào vào đánh nhau.

Dù sao Giang Thần xuất thân từ gia đình hành y, lại theo học thánh thủ

Đồng Thành Sơn của bệnh viện nhân dân tỉnh, người ở đây muốn nịnh bợ anh ta rất nhiều.

Đồng Thành Sơn thấy như vậy thì khẽ nhíu mày, ông ta đi lên hai bước, ho khan, nói: “Trình Tiên, không cần biết bạn của em bị cái gì, hiện tại nơi này của chúng ta không hoan nghênh cậu ta, đưa cậu ta đi đi.”

Rõ ràng, Đồng Thành Sơn cũng sợ làm lớn chuyện, lúc này lời nói cũng

coi như khách sáo rồi.

Tuy nhiên những bác sĩ khác lại không khách sáo như vậy, những kẻ muốn ôm đùi Giang Thần, lúc này cũng bắt đầu xô xô đẩy đẩy, như kiểu Bùi Nguyên Minh mà không đi là sẽ đánh gãy chân anh vậy.

Bùi Nguyên Minh cau mày, việc này vốn không liên quan gì đến anh, nếu

không phải Trình Tiên nhiệt tình mời, anh cũng không có hứng thú tới tham

gia cái gọi là buổi tọa đàm này.

Chỉ là lúc này có người đầy mình, Bùi Nguyên Minh không vui.

Anh nhìn lại tài liệu trong tay, lạnh lùng nói: “Đầu năm nay, lấy thành quả nghiên cứu của người khác làm của riêng, cũng bắt đầu có người đến bợ đít rồi à? Mấy người học ngành y, là loại không biết nói lý lẽ, không biết liêm sỉ là gì sao?”

Vốn Đồng Thành Sơn còn có thể giữ bình tĩnh, lúc này lại lạnh lùng nói: “Thằng oắt con, cậu nói xằng nói bậy như vậy, là phải chịu trách nhiệm đấy!” Ngược lại Trình Tiên lại không nói gì, mà nhanh chóng lật tài liệu trong

tay. xem một lúc sau, nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, tài liệu này có vấn đề gì?”

Trình Tiên bây giờ, cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, lại có thể tin tưởng một người ngoài nghề đến như vậy, tổng cảm thấy nếu Bùi Nguyên Minh đã nói ra, nhất định là có lý do của anh ta.

Mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Giang Thần khó chịu vô cùng.

Người con gái mà anh ta vừa ý, lại đi tin lời nói của một người ngoài nghề là thật!

Người con gái này, xem người trẻ tuổi tài năng trong giới y học Đà Nẵng là anh ta là cái gì chứ?

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Trình Tiên, hơi trầm ngâm nói: “Trước không nói triết lý này có chính xác hay không, bất quá nếu tôi nhớ không lầm, nghiên cứu cũng loại này, vào năm năm trước cũng đã có người làm rồi?”

“Hơn nữa người kia, ở hạng mục này bỏ ra rất nhiều tâm sức, nhưng tôi không rõ lắm, cái này sao đột nhiên biến thành thành quả nghiên cứu của người khác rồi.” Gi?

Cậu ta có ý gì?

Nói thẳng ra Giang Thần cướp đi thành quả nghiên cứu của người khác? Quan trọng là nói thì như chuyện lạ, nhưng lại giống như có thật vậy. Trong phút chốc, xung quanh ồ lên, không ít người đều đang thảo luận. Gian lận học thuật là việc cực kỳ nghiêm trọng, người thanh niên này vừa mới chỉ cây dâu mà mắng cây hòe còn chưa tính.

Nhưng hiện tại cậu ta chỉ thằng Giang Thần cướp đi thành quả nghiên cứu của người khác, việc này xem ra hôm nay không có cách nào yên được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.